- Đệ tử La Hán Điện các ngươi còn chưa thấy rõ tình thế ư?
Bất Giới La Hán trầm giọng nói.
- Dừng tay, tất cả mọi người dừng tay! Không nghe thấy à?
Cung Sơn Hải kêu lên.
Lúc này, hai nguyên thần phân thân Cung Sơn Hải đều quay về bản thể, bản thể bị định trụ, song vẫn là có thể phát ra tiếng, nhất thời, chiến đấu quanh bốn phía chợt ngưng lại.
Sắc Dục Thiên cũng từ trong biển ôm lên Cung Vi, song hiện tại tình trạng Cung Vi cũng như Viên Diệu La Hán, đều đang hôn mê, hiển nhiên muốn tỉnh lại còn cần thêm một chút thời gian.
Đám người Vương Khả, Trương Lý nhi đứng trên La Hán Đảo, cùng nhau nhìn lên Đại Quang Minh Bồ Tát trên bầu trời phía xa.
Chúng nhân chờ đợi. Mãi nửa ngày sau, Đại Quang Minh Bồ Tát trên không trung mới thu lại nguyên thần pháp tướng, kim quang vạn trượng cũng tán đi, chỉ còn một thân một mình đứng giữa trời, sắc mặt hết sức khó coi.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi ổn cả chứ?
Vương Khả nhìn ra phía xa, mở miệng kêu nói.
Nơi xa, Đại Quang Minh Bồ Tát nhíu mày nhìn lại, đạp bước đi xuống, nháy mắt liền đã tới trên La Hán Đảo.
- Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, mời sư tôn trách phạt!
Cung Sơn Hải lập tức kêu lên.
- Sư tôn... !
Bất Giới La Hán kể lại một lần đầu đuôi sự thể xảy ra lúc trước cho Đại Quang Minh Bồ Tát.
Đại Quang Minh Bồ Tát thần sắc phức tạp nhìn tên đệ tử trước mặt.
- Sư tôn, trước đó đệ tử chỉ nghe lệnh từ Đại Hắc Ám Bồ Tát, đệ tử biết sai rồi!
Cung Sơn Hải vội mở miệng cầu xin.
- Cung Sơn Hải!
Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.
- Có đệ tử!
Cung Sơn Hải thấp thỏm ứng tiếng.
- Đúng là Đại Hắc Ám Bồ Tát có sai ngươi giết bản thể ta. Ta không trách ngươi, nhưng mà, Đại Hắc Ám Bồ Tát có sai ngươi tính toán sư muội không? Sai ngươi mưu hại con gái nàng không?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
- Đệ tử, đệ tử... Đệ tử biết sai, mong sư tôn cho đệ tử cơ hội chuộc lỗi!
Cung Sơn Hải vội gấp gáp xin tha.
- Bất Giới giúp ngươi xin tha, ta biết, lấy thủ đoạn của ngươi, ngươi nhất định có thể thuyết phục Viên Diệu và Cung Vi cầu tình giúp ngươi. Nhưng ta không muốn nghe, trong mắt ta không chứa được hạt cát, sai chính là sai, ngươi muốn lập công chuộc tội, được, nhưng phạt thì vẫn phải phạt, bằng không, lấy hành vi của ngươi, dù có tru giết mười lần cũng không hết tội!
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
- Đệ tử nguyện nhận phạt!
Cung Sơn Hải lập tức cung kính nói.
- Hình phạt đầu tiên chính là phế tu vi ngươi! Một thân công pháp đều mất sạch!
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói tiếp.
Mặt Cung Sơn Hải tức thì trắng bệch:
- Vâng!
- Hình phạt thứ hai chính là trục xuất sư môn, từ nay ngươi không còn là đệ tử của ta!
Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.
- Vâng!
Cung Sơn Hải đắng chát nói.
- Hừi Phải để ta động thủ, hay là ngươi tự thân động thủ?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nhìn Cung Sơn Hải.
Sắc mặt Cung Sơn Hải tái nhợt, nhìn sang Bất Giới nơi không xa.
Bất Giới hòa thượng lại chắp tay trước ngực, hiển nhiên là không dám nhúng tay.
Cung Sơn Hải lại nhìn Cung Vi và Viên Diệu La Hán đang hôn mê nơi xa, không khỏi cười khổ.
- Sư tôn? Không, Đại Quang Minh Bồ Tát, ta có một thỉnh cầu sau cùng!
Cung Sơn Hải nói.
- Hả?
Đại Quang Minh Bồ Tát híp mắt nhìn Cung Sơn Hải.
- Đệ tử tự biết tội nghiệt sâu nặng, Đại Quang Minh Bồ Tát có thể giữ mạng lại cho, đệ tử vô cùng cảm kích. Lần này đệ tử thẹn với Viên Diệu sư muội và tiểu Vi, đệ tử muốn bù đắp phần nào, không biết có thể tặng toàn bộ thân công lực của ta cho Viên Diệu, đồng thời, tặng Luân Hồi hoàng triều cho tiểu Vi? Đệ tử không có yêu cầu nào khác, chỉ cầu như thế, mong bù đắp phần nào tội lỗi của đệ tử!
Cung Sơn Hải khẩn cầu.
- Tặng Luân Hồi hoàng triều cho Cung Vi, tặng một thân công lực cho Viên Diệu?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc nói.
- Một thân công lực của ta là do Đại Hắc Ám Bồ Tát trợ giúp, là lực lượng được tặng, ta còn chưa triệt để luyện hóa, có thể chuyển gả, mong Đại Quang Minh Bồ Tát thành toàn!
Cung Sơn Hải khẩn cầu.
Đại Quang Minh Bồ Tát híp mắt nhìn Cung Sơn Hải:
- Hừ, ngươi tính toán ghê lắm!
Trương Lý nhi ở bên lại hiếu kỳ hỏi nhỏ Vương Khả:
- Tên Cung Sơn Hải này đã hoàn toàn tỉnh ngộ?
- Hoàn toàn tỉnh ngộ? Chỉ là vì tự vệ mà thôi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Hả?
- Một thân tu vi mất sạch, lại bị Đại Quang Minh Bồ Tát trục xuất sư môn, hắn còn có thể làm gì? Còn giữ được Luân Hồi hoàng triều không? Căn bản không giữ được! Vậy không bằng cầm ra bán nhân tình, thứ nhất, Viên Diệu, Cung Vi được chỗ tốt, sau khi tỉnh lại, có lẽ sẽ không truy cứu tội lỗi của Cung Sơn Hải nữa, thậm chí còn có thể bảo hộ Cung Sơn Hải. Cung Sơn Hải mất sạch một thân tu vi, nhưng không có nghĩa sau này không thể trùng tu, từ từ khôi phục cũng có thể trở lại trạng thái đỉnh phong! Hắn đang dọn đường cho mình sau này!
Vương Khả giải thích nói.
- Tên Cung Sơn Hải này đúng là không phải thứ gì!
Trương Lý nhi trừng mắt nói.
- Biết sao được! Chung quy hắn vẫn là cha ruột Cung Vi, sau này xử lý thế nào, vẫn phải chờ Cung Vi và Viên Diệu quyết định, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay!
Vương Khả ở bên cảm thán nói.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, đệ tử thật muốn bù đắp cho Viên Diệu và Cung Vi, mong Đại Quang Minh Bồ Tát thành toàn, mong đại sư huynh thành toàn!
Cung Sơn Hải khẩn cầu.
- Sư tôn... !
Bất Giới hòa thượng cũng khẩn cầu nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát.
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng liếc nhìn Cung Sơn Hải:
- Cung Sơn Hải, từ giờ trổ đi, ngươi không còn là đệ tử của ta, sau này, nếu lại phát hiện ngươi làm xằng làm bậy, ngươi không còn cơ hội sống tiếp đâu!
- Đa tạ Đại Quang Minh Bồ Tát, đa tạ Đại Quang Minh Bồ Tát!
Cung Sơn Hải kích động kêu lên.
Rốt cục cũng giữ được cái mạng này.
Cheng!
Như Ý Thần Châm thoát ra khỏi mi tâm Cung Sơn Hải, lập tức, Cung Sơn Hải đã có thể cử động, lập tức hướng về phía Đại Quang Minh Bồ Tát bái tạ liên hồi.
- Buông lỏng nguyên thần, đừng chống cựt Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.