Phù phù!
Hai đạo tàn niệm nguyên thần hư ảo lập tức quỳ xuống.
- Chủ thượng, cứu mạng, chủ thượng!
Bạch Liên Ma Thần sợ hãi nói.
- Chủ thượng, chúng ta bị Vương Khả gài bẫy, chủ thượng cứu mạng!
Hắc Liên Ma Thần cũng sợ hãi quỳ lạy.
Nhưng mà, Vương Cô Sơn lại vẫn ngồi xếp bằng, không hề mở mắt ra.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Vương Cô Sơn vẫn cứ nhắm mắt, chậm rãi mở miệng nói.
- Chủ thượng, chúng ta trúng gian kế của Vương Khả, hiện đang bị bọn Vương Khả, Tử Bất Phàm, Hoàng Thiên Phong vây khốn, chủ thượng mà còn không cứu chúng ta, chúng ta liền đi đứt, chủ thượng!
Hắc Liên Ma Thần gấp gáp nói.
- Chủ thượng cứu ta!
Bạch Liên Ma Thần cũng dập đầu van xin.
Vương Cô Sơn lại vẫn hờ hững như thường, bình tĩnh hỏi:
- Kể tỉ mỉ xem nào!
- Vâng!
Hai người lập tức kể lại một lượt hết thảy những gì xảy ra ở La Hán Đảo.
- Chủ thượng, sắp không kịp nữa rồi, chủ thượng!
- Chủ thượng, Tử Liên Ma Thần đã chết, Hồng Liên Ma Thần cũng đã chết, chủ thượng còn không ra tay, chúng ta cũng sẽ chết, chủ thượng!
Hai người sợ hãi van xin.
Nghe đến đó Vương Cô Sơn mới chậm rãi mở mắt. Chỉ là lúc này Vương Cô Sơn vẫn không có vẻ gì là sốt ruột, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn hai người.
- Cứu các ngươi?
Vương Cô Sơn hờ hững nói.
- Chúng ta là nô bộc của chủ thượng, một lòng tử trung với chủ thượng, nguyện muôn chết không từ. Chủ thượng còn ban cho chúng ta Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, chủ thượng, cầu ngài ra tay cứu chúng ta!
Tàn niệm Bạch Liên Ma Thần dập đầu nói.
- Chủ thượng, chúng ta đều tử trung với ngài. Hồng Liên, Tử Liên Ma Thần đã bị Vương Khả hại chết, mong chủ thượng làm chủ!
Tàn niệm Hắc Liên Ma Thần cũng dập đầu nói.
Khóe miệng Vương Cô Sơn lại nhếch lên ý cười lạnh lùng:
- Ngươi nói các ngươi trung thành với ta?
- Vâng, đúng vậy, chủ thượng, sao ngài lại... ?
Hai người rốt cục cảm thấy có gì đó không đúng, đồng loạt kinh ngạc ngước mắt nhìn Vương Cô Sơn.
- Vậy chuyện ta giao phó các ngươi, sao các ngươi lại quên?
Vương Cô Sơn ngữ khí bình tĩnh nói.
- Chủ thượng giao phó chúng ta chuyện gì?
Hai người ngơ ngác hỏi.
- Một ngàn năm trước, ta xuất chiến chính đạo. Trước thời điểm bị phong ấn, ta dẫn theo đại quân cường giả ma đạo đi tham chiến, chỉ lưu lại bốn tên tâm phúc các ngươi, không cho các ngươi tham dự trận đại chiến rung chuyển Trung Thần Châu kia.
Trước khi xuất chỉnh, ta dặn dò các ngươi thế nào?
Vương Cô Sơn thần sắc bình tĩnh nói.
- Hả? Khi đó, chủ thượng,,,, chủ thượng vì bảo hộ Ác Hoàng mới nhốt lại Ác Hoàng, không cho Ác Hoàng đi tham dự trận chiến kia. Chủ thượng sai bốn người chúng ta trông chừng bên cạnh Ác Hoàng!
Bạch Liên Ma Thần hồi ức nói.
- Lúc ấy chủ thượng dặn bốn người chúng ta, dù liều chết cũng phải bảo vệ tốt Ác Hoàng!
Đột nhiên, Hắc Liên Ma Thần tựa hồ cũng ý thức được điều gì.
- Đúng vậy, một ngàn năm trước, ta coi các ngươi là thủ hạ tâm phúc nhất nên mới không dẫn các ngươi đi tham dự đại chiến nguy hiểm kia, đồng thời giao phó chuyện quan trọng cho các ngươi đi làm. Dặn dò các ngươi liều chết bảo vệ Tiểu Huyền! Là liều chết bảo vệ Tiểu Huyền! Các ngươi lại “liều chết” như thế đấy hả! Được, được lắm!
Vương Cô Sơn ngữ khí bình tĩnh nói.
Nhưng chính ngữ khí bình tĩnh này lại dọa cho hai người ngã nhào trên đất.
Trước đó thấy chủ thượng đưa cho Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, bọn hắn còn tưởng rằng chủ thượng đã triệt để bỏ qua chuyện cũ, thẳng đến lúc này, hai người mới kinh hãi nhận ra, chủ thượng chưa quên, thậm chí còn nhớ rất rõ, còn vẫn một mực canh cánh trong lòng. Giao phó bốn người bọn hắn liều chết bảo vệ Ác Hoàng, kết quả bốn người bọn hắn lại thiếu chút hại chết Ác Hoàng. Chủ thượng không quên, chủ thượng vẫn nhớ kỹ, thậm chí còn nhớ rất rõ ràng.
- Chủ thượng, chúng ta sai rồi, xin chủ thượng tha mạng!
Hắc Liên Ma Thần kinh hãi, không ngừng dập đầu.
Chỉ có Bạch Liên Ma Thần là đột nhiên biến sắc:
- Chủ thượng, ngươi hận chúng ta? Ngươi hận chúng ta? Vậy tại sao còn ban Thiên Đạo Đăng Tiên Châu cho chúng ta? Ngươi, chẳng lẽ là ngươi cố ý... !
Bạch Liên Ma Thần nhìn thần tình lạnh nhạt kia của Vương Cô Sơn, sợ hãi cả người không ngừng run rẩy, ánh mắt Vương Cô Sơn nhìn bọn hắn hờ hững dị thường, hệt như là đang nhìn người chết.
La Hán Đảo! Trong Như Ý Tam Bảo!
Bởi vì phân ra nguyên thần tàn niệm, Bạch Liên, Hắc Liên Ma Thần đều bị tách đi một nửa lực lượng, khiến hộ tráo phòng ngự của bốn người đột ngột trở nên giòn yếu đi hẳn.
- Bạch Liên Ma Thần, nguyên thần tàn niệm của các ngươi đã gặp được chủ thượng chưa? Nhanh lên, bọn Chu Hồng Y, Nhiếp Thanh Thanh sắp phá mở Cốt Hải và Tuyết Hải rồi, nhanh lên!
Ma Thập Tam lo lắng kêu nói.
Nhưng lúc này, trên mặt Bạch Liên Ma Thần, Hắc Liên Ma Thần lại bỗng chợt hiện đầy vẻ hoảng sợ.
- Các ngươi sao thế? Gặp chuyện gì mà kinh hãi vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Cung Sơn Hải cả kinh kêu lên.
- Không, không, không!
Hai đại Ma Thần hoảng hốt gào thét.
Cùng lúc, bên ngoài hộ tráo bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn của Vương Khả.
- Chính là lúc này!
Vương Khả quát.
Oanh!
Một tiếng rên vang, tất cả lực lượng Như Ý Tam Bảo tập trung đến trước mặt Vương Khả, hộ tráo đã rất suy yếu kia lập tức bị Thái Dương Chân Hỏa do Vương Khả phun ra xung kích thẳng chính diện, theo đó ầm vang vỡ vụn.
- Không hay! Động thủ!
Ma Thập Tam cả kinh kêu lên.
Ma Thập Tam, Cung Sơn Hải lập tức giết đi ra.
Lúc này thần sắc Bạch Liên Ma Thần, Hắc Liên Ma Thần đều đại biến, bởi vì nguyên thần tàn niệm của hai người thấy được thái độ Vương Cô Sơn, chính thái độ Vương Cô Sơn khiến sống lưng hai người lạnh toát, đó là ánh mắt ném bỏ, đó là ánh mắt như đang nhìn người chết.
- Không! Chủ thượng, ngươi ban cho chúng ta Thiên Đạo Đăng Tiên Châu chính là để Ác Hoàng giết chúng ta, ngươi muốn mượn tay chúng ta chuyển Thiên Đạo Đăng Tiên Châu cho Ác Hoàng? Không!
Bạch Liên Ma Thần kinh hãi đến độ toàn thân run lên.
- Chủ thượng không hề kinh ngạc khi nghe tin về cái chết của Hồng Liên Ma Thần, Tử Liên Ma Thần, chủ thượng sớm đã biết?
Hết thảy đều nằm trong dự kiến của chủ thượng? Chủ thượng muối giết chúng ta? Không, không, không!
Hắc Liên Ma Thần cũng sợ đến lạnh toát cả người.