Bất Diệt Thần Vương

Chương 2033: Ta giết vừa khéo




Đại Quang Minh Bồ Tát lập tức ôm lấy thương thế tiến lại kiểm tra, vừa tra, tức thì lần nữa biến sắc.

- Ngươi, một kiếm vừa rồi của ngươi là thế nào đấy? Ý chí mặt trái của ta cũng bị chém? Ý chí mặt trái của ta, ngay cả Ma Bát đều không tiêu diệt được, chỉ có thể vây nhốt trong lao tù ký ức, bởi vì mặc dù nàng là ý chí mặt trái của ta, nhưng đồng thời cũng được phật tính bao phủ, vạn năm bất hủ, kiếm vừa rồi của ngươi rốt cục là thứ gì?

Đại Quang Minh Bồ Tát kinh khiếu quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, Vương Khả nắm lấy Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, chậm rãi nhét vào trong miệng.

- Ngươi làm gì? Ta chỉ muốn nhìn xem kiếm của ngươi một cái thôi, ngươi vội vội vàng vàng cất đi thế làm gì? Ta còn có thể đoạt đồ của ngươi chắc?

Đại Quang Minh Bồ Tát thần sắc cổ quái nói.

Khụ khụ, khụ khu khụ!

Vương Khả bỗng chợt ôm lấy yết hầu.

- Sao thế?

Đại Quang Minh Bồ Tát nghi hoặc hỏi.

- Khụ khụ khụ, vừa nãy chuôi kiếm bị kẹp trong cổ họng, giờ thì ổn rồi!

Vương Khả lắc đầu.

Đại Quang Minh Bồ Tát:

— sai Có cần che che lấp lấp vậy không? Nhìn một chút cũng không cho?

- Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng đã chết?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Như thế cũng tốt, mặc dù ý chí mặt trái của ta bị ngươi chém mất, nhưng ta có thể mượn cơ hội lần này hấp thu luyện hóa!

Đại Quang Minh Bồ Tát nói.

Dứt lời, Đại Quang Minh Bồ Tát há miệng.

Hô!

Chợt thấy, hai nửa thi thể Ma Bát bị Đại Quang Minh Bồ Tát nuốt vào trong miệng, sau đó cấp tốc luyện hóa.

Ông!

Quanh thân Đại Quang Minh Bồ Tát đột nhiên bốc lên kim quang vạn trượng.

- Đại Quang Minh Bồ Tát, hay là ngươi đợi sau hằng luyện hóa.

Đại chiến phía La Hán Đảo còn đang diễn ra, cần ngươi ra tay thu đọn!

Vương Khả lập tức kêu lên.

Đại Quang Minh Bồ Tát lắc đầu:

- Không, chính ngươi xử lý đi. Lúc này thi thể Ma Bát đã đứt gãy, ý chí mặt trái của ta bị phá tan tành, vừa khéo là lúc thích hợp để ta hấp thu tỉnh luyện ký ức, bí mật của Thiên Ma nhất tộc và bí mật về Đại Ma Vương sắp hiển lộ, ta không thể đi, không thể có chút dây dưa nào được, ta cần tập trung toàn lực luyện hóa ký ức Ma Bát, ta muốn biết hết thảy về Đại Ma Vương! Giờ ta không đi đâu cả!

- Nam Mô Địa Tàng Vương Bồ Tát!

Đại Quang Minh Bồ Tát chắp tay trước ngực.

Ông!

Lập tức, ngoài thân Đại Quang Minh Bồ Tát toát ra nguyên thần Địa Tàng Vương Bồ Tát, sau đó cả hai hợp thể, khoanh chân ngồi giữa không trung, nhất thời, pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát nở rộ kim quang loá mắt, kim quang vừa ra, toàn bộ hắc khí lập tức tiêu tán không còn.

Vương Khả đứng ở bên cạnh:

— by)

Bên kia còn chưa xong, ngươi lại trực tiếp bỏ gánh?

Vương Khả trừng mắt nhìn pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát khổng lồ trước mặt, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Vốn tưởng chỉ cần trốn ở bên đánh lén một cái là được, kết quả tu vi tăng một tầng, còn tiêu tốn cả đống công đức Nhân Hoàng hoàng triều? Kết quả, Đại Quang Minh Bồ Tát ngươi còn không chịu giúp ta qua đó đánh nhau? Mẹ nó, lần này chẳng phải thiệt tơ?

Đại Quang Minh Bồ Tát không giúp, Vương Khả chỉ còn nước tự đi về.

Quay đầu, ôm theo tâm trạng bực bội, Vương Khả bay thẳng tới La Hán Đảo.

Đại chiến trên La Hán Đảo vẫn đang tiếp diễn, chỉ là, phe Cung Sơn Hải đã bị áp chế toàn diện.

Trương Lý nhi, Hoàng Nguyệt Nga bà Vương Hữu Lễ mượn dùng Định Quang Kính gắt gao áp chế Hắc Long. Lúc này Hắc Long dù có muốn đào tẩu cũng không được.

Đệ tử La Hán Điện và tướng sĩ Luân Hồi hoàng triều cũng bị áp chế toàn diện, rốt cuộc, cường giả ba đại hoàng triều Dạ Xoa, Thi Quỷ, Đại Thiện hợp sức, chẳng lẽ còn chưa đủ đè ép đám này?

Mới qua một lúc, tứ đại kiếm thần đã rảnh tay trợ giúp Khương Bính áp chế Viên Diệu La Hán.

Viên Diệu La Hán và Khương Bính đều điều động thế của một nước, lực lượng thế của một nước này nhìn như khổng lồ, nhưng tùy theo mỗi lần ra tay sẽ dân dần tiêu hao, đây là lực lượng mượn tới, không phải lực lượng tự thân, càng đánh càng ít, càng đánh càng yếu, lúc này Viên Diệu La Hán cũng đã đi hết nổi.

- Vương Khả, sao ngươi quay lại? Sư tôn ta đâu? Đại Hắc Ám Bồ Tát đâu?

Viên Diệu La Hán cả kinh kêu lên.

Đại chiến trên bầu trời phía xa xa kinh thiên động địa, song hắc vụ và kim quang thực sự quá dày đặc chói mắt, người khác không thấy rõ được tình hình đại chiến bên trong. Nhưng Cung Sơn Hải cũng hiểu được, đó là quyết đấu giữa Đại Quang Minh Bồ Tát và Đại Hắc Ám Bồ Tát, ai trong song phương giành được phần thắng, liền sẽ quyết định chiến cuộc đại chiến lần này, chỉ là, giờ không thấy ai trong bọn họ quay về? Giữa không trung chỉ còn mỗi pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát, như vậy, người thắng sẽ là ai2 Thấy Vương Khả đi về, Viên Diệu La Hán vội vàng muốn biết được chân tướng từ trong miệng Vương Khả!

- Người nào thắng, người nào thắng? !

Viên Diệu La Hán sốt sắng hỏi.

- Liên quan gì đến ngươi!

Vương Khả trừng mắt mắng.

Viên Diệu La Hán:

— se Sao lại không liên quan đến ta? Mẹ nó, chiến đấu giữa Quang Minh và Hắc Ám sẽ quyết định hết thảy, điều này có ai mà không biết? !

- Vương Khả, bên kia thế nào rồi?

Ổ phía xa, Hoàng Nguyệt Nga kêu lên.

- Sư nương, đừng lo, chúng ta thắng, đợi chút nữa, mọi thứ liền kết thúc!

Vương Khả kêu lên.

- Tốt!

Hoàng Nguyệt Nga ứng tiếng.

- Các ngươi thắng? Không thể nào, ngươi nhất định đang nói láo, ngươi cố ý đả kích tinh thần chúng ta. Nhất định là Đại Hắc Ám Bồ Tát thắng, ngươi thấy tình hình không đúng, cho nên mới quay về dọa sợ chúng ta, ngươi nhất định đang gạt chúng ta!

Viên Diệu La Hán trừng mắt quát.

- Thằng điên!

Vương Khả trừng mắt mắng một câu, liền không để ý tới Viên Diệu La Hán nữa.

Viên Diệu La Hán:

— se)

Thấy Vương Khả bay đến chỗ Như Ý Tam Bảo, Viên Diệu La Hán càng thêm phần sốt ruột:

- Vương Khả, ngươi nói rõ cho ta, ngươi nói rõ cho ta! Đến cùng là ai thắng!

Nhưng mà, Vương Khả phía xa xa căn bản không để ý Viên Diệu La Hán.

- Thế nào?

Vương Khả nhìn Hoàng Thiên Phong.

- Như Ý Tam Bảo được chúng ta thúc giục, uy lực quá lớn, bọn họ không trốn ra được, bị đánh cho tối tăm mặt mũi, kết hợp với Như Ý Thần Châm không ngừng xung kích, khiến bọn hắn khổ không thể tả.