Ma tám kinh hãi thất thanh.
Kinh hãi qua đi, Ma Bát lại không triệt để tuyệt vọng, bởi vì hắn biết mình có bất diệt chỉ thân, có thể phục sinh.
Cheng!
Đạo kiếm cương từ trời giáng xuống ầm vang chém tới đỉnh đầu Ma Bát, nháy mắt khi đụng vào, Ma Bát bất ngờ biến sắc.
- Không đúng, không đúng, hắn đang cắt đứt liên hệ giữa ta và thiên đạo, không hay!
Ma Bát sợ đến độ hồn vía lên mây, cuồng cuống định giãy thoát.
Cùng lúc, trước mặt Ma Bát chợt xuất hiện quang ảnh Đại Hắc Ám Bồ Tát.
Đại Hắc Ám Bồ Tát thần tình dữ tợn, như là đang muốn trói buộc thân thể Ma Bát, không cho hắn trốn đi.
- Không, Đại Hắc Ám Bồ Tát, sao ngươi thoát ra được lao tù ký ức, không, thả thân thể ta ra, thả thân thể ta ra!
Ma Bát hoảng loạn kêu lên - Lạc lạc lạc lạc lạc!
Đại Hắc Ám Bồ Tát lại chỉ phát ra từng hồi tiếng cười khanh khách, cũng thấy đáp lời.
Oanh!
Nháy mắt, kiếm cương màu vang chém qua thân Ma Bát, Ma Bát lập tức bị bổ làm hai nửa.
Thoáng chốc khi bị bổ làm hai nửa, Ma Bát không nghe thấy được gì cả, tròng mắt trợn trừng, có vẻ khó mà tin tưởng nhìn Vương Khả giơ kiếm chém xuống trước mặt mình.
Vương Khả?
Cái tên bị Đại Quang Minh Bồ Tát và mình nắm trong lòng bàn tay, tùy ý lắc tới lắc lui mà không cách nào thoát ra được, giờ hắn lại đang chém ta? Sao hắn có thể chém ta? Hơn nữa, ta không cách nào sống lại, ta đang tiêu vong? Không! Ta bất tử bất diệt, ta bất tử bất diệt, không!
Tùy theo ý niệm sau cùng dần tan biến, Ma Bát triệt để tiêu vong. Lần này, Ma Bát không còn được hồi sinh. Chỉ sót mỗi hai nửa thi thể lơ lửng giữa không trung, chậm rãi tán phát ra từng luồng ánh sáng màu đen huyền bí.
Nơi không xa, Đại Quang Minh Bồ Tát ôm lấy lồng ngực, vừa thổ huyết vừa ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.
- Chết, chết thật rồi? Không thể nào, Thiên Ma không thể giết, sao giờ lại chết rồi?
Đại Quang Minh Bồ Tát kinh hãi lầm nhẩm.
Mấy năm nay Đại Quang Minh Bồ Tát không ít lần giao đấu với Thiên Ma, dù là Thiên Ma yếu nhất hắn cũng không cách nào giết chết, vậy mà trước mắt... ! Tại sao lại thế này? Sao tên Thiên Ma kia lại chết? Nó đã chết thật rồi ư?
Ông!
Cách đó không xa, từ trong thi thể Ma Bát, một vệt kim quang vút ra, bay vào trong cơ thể Vương Khả.
- Công đức tru ma? Không sai, chỉ khi đã triệt để giết chết mới có được công đức tru ma? Ma Bát thật bị Vương Khả giết chết rồi?
Đại Quang Minh Bồ Tát không mà tin tưởng bay tới gần.
Lúc này, trong lòng Đại Quang Minh Bồ Tát tràn đầy nghi hoặc, tại sao Vương Khả lại có được lực lượng lớn đến vậy. Một kiếm vừa rồi, dù là mình cũng không đỡ được? Tại sao?
- Vương Khả? Ngươi giết Ma Bát? Sao ngươi làm được?
Giọng Đại Quang Minh Bồ Tát mang theo âm rung, kích động hỏi.
QỌe!
Vương Khả lại đầu óc quay cuồng, hậu di chứng đi cáp treo rốt cục phát tác, lúc này rốt cục nhịn hết nổi, nôn thốc nôn tháo hết mọi thứ có trong dạ dày.
Lấy thực lực Đại Quang Minh Bồ Tát, tự nhiên có thể tránh được cú nôn mửa này của Vương Khả!
- Ngại quá, Đại Quang Minh Bồ Tát, bị các ngươi rung lắc váng hết cả đầu, nghỉ tí là ổn thôi!
Vương Khả lau khóe miệng, mơ mơ hồ hồ nói.
- Không sao, giờ ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Vừa nãy sao ngươi làm được? Tại sao.... Ma Bát lại chết? Thiên Ma vốn bất tử bất diệt, sao ngươi làm được?
Đại Quang Minh Bồ Tát kích động nói.
- Ách, thế này thì có gì mà không làm được? Chắc là... nàng gạt ngươi thôi?
Vương Khả vuốt vuốt trán nói.
- Gạt người?
Đại Quang Minh Bồ Tát sửng sốt.
- Đúng vậy, nàng không phải là giết không chết, vừa nãy đã chết rồi đấy thôi. Nàng lừa ngươi, nói mình bất tử bất diệt, kỳ thật, nàng cũng sẽ chết! Ta chỉ là vừa khéo thôi!
Vương Khả nói.
Đại Quang Minh Bồ Tát ngây người mất một lúc, là vậy thật ư?
Ngươi giết vừa khéo, vừa khéo đến lần này là chết thật, thế nên ngươi giết nàng?
- Không thể nào, ba ngàn năm qua, trước nay chưa từng có Thiên Ma nào bị giết chết cả! Hơn nữa còn càng giết càng mạnh!
Đại Quang Minh Bồ Tát trừng mắt, không tin nói.
- Nếu đúng thật là càng giết càng mạnh, ngày thường Thiên Ma luyện công, cứ việc không ngừng tự sát là được? Nhưng sao ta không thấy bọn họ ngày ngày tự sát? Khẳng định không phải như lời nàng nói, trong đây chắc là có bí mật nào đó!
Vương Khả nói.
Đại Quang Minh Bồ Tát:
=..
- Nhưng mà, vừa rồi ngươi... !
Đại Quang Minh Bồ Tát vẫn cứ nghi hoặc.
- Trùng hợp, là trùng hợp, vừa khéo đến lần này là chết thật, vậy thôi! Còn nữa, Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi đừng rò rỉ thông tin về cái chết của Ma Bát, ta không muốn bị Thiên Ma trong thiên hạ nhắm đến đâu!
Vương Khả lập tức nói.
Giết một tên Thiên Ma, lại kéo tới nguyên một đám Thiên Ma thì làm thế nào? Ma Bát đã lợi hại vậy rồi, thế Ma Thất, Ma Lục mà đến thì đối phó kiểu gì? Rồi thì còn có Ma Nhị, Ma Nhất, chắc phải mạnh đến không cách nào diễn tả mất.
Lần này ta tính là phá đi hình tượng bất tử bất diệt của Thiên Ma, nếu bọn chúng mà biết được, nhất định sẽ tới tìm, vạn nhất rước cả Đại Ma Vương đến, chẳng phải mình càng phải xui xẻo?
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi nhất định đừng nói lỡ miệng, ta tu vi thấp nhỏ, chịu không được nguyên một đám đại lão quất roi đâu! Ta hoàn toàn vô tội!
Vương Khả không quên dặn dò.
- Ngươi tu vi thấp nhỏ?
Thần sắc Đại Quang Minh Bồ Tát không giấu được vẻ cổ quái.
Ma Bát kia tính đến trước lúc chết cũng là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, ngươi một kiếm chém giết? Còn kêu tu vi thấp nhỏ?
Lúc này Vương Khả cũng rất đành chịu, trước kia Long Ngọc đưa cho hai phần công đức Nhân Hoàng hoàng triều, một phần dùng ở trên thân Tử Liên Ma Thần, phần còn lại dùng hết ở chỗ này, bây giờ, trừ công đức Thần Vương tệ ra, hắn chỉ còn sót mỗi chút công đức tru ma!
- Đại Quang Minh Bồ Tát, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, sau cùng Đại Hắc Ám Bồ Tát đi ra giúp! Lần này không phải công lao một mình tai Vương Khả lập tức nói.
- Ý chí mặt trái của ta?
Đại Quang Minh Bồ Tát biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, giữa không trung, hai nửa thi thể Ma Bát không ngừng bốc lên từng trận hắc khí, cả người như thể đang dần hư hóa.