Bất Diệt Thần Vương

Chương 2031: Trảm Ma Bát




- Đến nỗi những năm gần đây, nàng đã không dám đi ra, sợ bị ta đoạt lại thân thể, bây giờ tất cả đã kết thúc!

Ma Bát cười lạnh nói.

- Không, không thể nào!

Đại Quang Minh Bồ Tát biến sắc.

- Không có gì là không thể cả, Đại Quang Minh Bồ Tát? Hừ, một ngàn năm năm trước, ta có ý tốt cho ngươi cơ hội, để ngươi gia nhập ma đạo, không ngờ ngươi lại gạt ta? Hôm nay hết thảy cũng nên chấm dứt!

Ma Bát lạnh lùng nói.

- Ta không tin ý chí mặt trái ta lại không có chút dư địa nào để phản kháng vậy được. Ta không tin!

Đại Quang Minh Bồ Tát dữ tợn nói.

Oanh!

Hai đại tuyệt thế cường giả hung mãnh lao vào nhau. Vương Khả ở chính giữa, vừa nãy mới được nghỉ ngơi một lúc, nay lại lần nữa được cho đi xe cáp treo, cứ thế vung qua vung lại không ngừng, ai mà chịu cho thấu.

- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi trước thả ta xuống, ta ngất mất, ọel Vương Khả buồn bực kêu nói.

ầm ầm!

Cứ thế, đại chiến tiếp diễn một nén hương.

Oanh!

Đại Quang Minh Bồ Tát ôm theo thương thế, bất ngờ đâm xuyên qua lồng ngực Ma Bát. Nháy mắt, Ma Bát liền nổ tung giữa trời.

Hô, hô, hô!

Đại Quang Minh Bồ Tát thở dốc phì phò.

Sau nổ tung, Ma Bát lại hóa thành hắc vụ, thoáng chốc liền sống lại.

- Ngươi không biết đặc tính của Thiên Ma chúng ta ư? Ha ha ha, ngươi giết ta? Giết ta sẽ không khiến ta biến yếu, mỗi lần hồi sinh, ta lại có thể hấp thu năng lượng, trở nên càng mạnh, ngươi không giết chết được ta! Đại Quang Minh Bồ Tát! Chính đạo đang trên đường suy sụp, rất nhanh, toàn bộ thiên hạ này đều là ma, toàn cầu cũng là ma! Ha ha ha ha!

Ma Bát cười nói.

- Tại sao? Tại sao Đại Ma Vương phải muốn biến toàn cầu thành ma? Hắn đã là mạnh nhất, sao còn phải khiến tất cả mọi người thành ma?

Đại Quang Minh Bồ Tát nhíu mày hỏi.

- Đây không phải là điều ngươi nên biết. Đại Quang Minh Bồ Tát, bó tay chịu trói đi, còn nữa, đưa Vương Khả cho ta!

Ma Bát dữ tợn nói.

- Ngươi nằm mơi Đại Quang Minh Bồ Tát trừng mắt quát.

- Vậy thì đừng trách ta!

Ma Bát gần giọng.

ầm ầm!

Hai đại tuyệt thế cường giả tiếp tục chiến đấu hung mãnh, đây đã là lần thứ ba Ma Bát chết trong tay Đại Quang Minh Bồ Tát, nhưng mà, rất nhanh lại lần nữa hồi sinh, chứng kiến cảnh này, sắc mặt Đại Quang Minh Bồ Tát càng lúc càng khó coi, toàn thân căng cứng như lâm đại địch. Tệ hơn là, Ma Bát càng lúc càng mạnh!

- Tại sao, tại sao các ngươi có thể chết rồi sống lại, tại sao các ngươi chết rồi còn có thể khôi phục nguyên dạng?

Đại Quang Minh Bồ Tát trừng mắt cả kinh kêu lên.

- Chúng ta phục sinh là bởi thiên đạo trên người chúng ta, thiên đạo khiến chúng ta sống, chúng ta liền có thể sống, Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi thua!

Ma tám cười lạnh nói.

Trong khi Đại Quang Minh Bồ Tát đang lắng nghe Ma Bát giải thích, lông tơ toàn thân chợt dựng đứng, trong lòng sinh ra một tia không ổn.

Ma Bát trước mặt đột nhiên biến thành hư ảnh, chậm rãi nhạt dân rồi biến mất, hắc vụ sau lưng bỗng chợt ngưng tụ, biến thành Ma Bát.

Oanh!

Ma Bát tung một chưởng toàn lực đánh lên lưng Đại Quang Minh Bồ Tát, Đại Quang Minh Bồ Tát lập tức phun ra một búng máu tươi, bay ra trước, chưởng cương bất giác thả lỏng, lộ ra Vương Khả.

Ba! Ma Bát dùng chưởng cương bắt lấy Vương Khả, mắt lạnh nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát.

- Ngươi....

Đại Quang Minh Bồ Tát ôm ngực thổ huyết, hư nhược nói.

- Ngươi là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, ta cũng là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, tu vi ngươi ta tương đồng, ngươi thật tưởng rằng ngươi mạnh hơn ta rất nhiều? Có thể năm lần nảy lượt giết chết ta? Buồn cười, là ta cố ý lộ ra sơ hỗ mà thôi!

Ma Bát cười lạnh nói.

- Ngươi cố ý để ta giết? Tại sao?

Đại Quang Minh Bồ Tát ôm ngực, cả kinh kêu lên.

- Tại sao? Ngươi còn không biết? Ta có thể vô hạn phục sinh, mà ngươi, lại chỉ có một mạng, ta chết trăm lần đều vô sự, ngươi chết một lần liền đi đứt! Nếu ngươi dốc toàn lực chiến đấu với ta, còn không biết phải đánh đến khi nào, dẫn tới bao nhiêu chính đạo, vậy thì bất lợi lắm. Nếu ta không cố ý chết mấy lần, sao ngươi sẽ chủ quan? Ta không chết mấy lần, hắc vụ lĩnh vực của ta làm sao có thể vô thanh vô tức áp sát sau lưng ngươi?

Ma Bát cười lạnh nói.

- Ngươi!

Đại Quang Minh Bồ Tát trừng mắt kinh hãi.

- Ta nói không sai chứ, ngươi chỉ có một mạng. Vừa rồi chưởng kia của ta thành công đánh trúng tâm mạch ngươi, ngươi chỉ còn lại nửa cái mạng? Mà ta bây giờ lại vẫn đang trong trạng thái toàn thịnh, ta động thủ lần nữa, ngươi tất chết không nghi ngờ!

Ma Bát đắc ý cười to.

- Không, không!

Đại Quang Minh Bồ Tát biến sắc, quay đầu định chạy.

Oanh!

Hắc vụ bốn phía đột ngột thu lại, hóa thành một chiếc lỏng giam khổng lồ, bao trùm hai người vào bên trong, ngăn chặn không cho Đại Quang Minh Bồ Tát thoát đi.

- Đại Quang Minh Bồ Tát, ngươi đã không chỗ để trốn, ta có bất tử chỉ thân, hôm nay dù ngươi có chắp cánh cũng khó thoát.

Hôm nay ta phải bù đắp tiếc nuối ngàn năm trước, ngươi trấn áp ta ngàn năm, ta cũng trấn áp ngươi ngàn năm, thế nào?

Ma Bát gần giọng, đắc ý nói.

- Chính đạo bất diệt, ngươi sẽ không được như ý!

Đại Quang Minh Bồ Tát ôm ngực, sắc mặt khó coi nói.

- Ha ha ha ha, sẽ không được như ý? Giờ này khắc này, còn ai có thể tới cứu ngươi? Không ai có thể cứu ngươi được cả. Ô Trung Thần Châu này, trừ Vương Cô Sơn, không người nào là đối thủ của ta, không người nào! Ta có thân thể bất tử bất diệt!

Ma Bát cuồng tiếu.

Cheng!

Đúng lúc này, bên trong chưởng cương đột nhiên toát ra một vệt kim quang. Lông tơ toàn thân Ma Bát chợt dựng thẳng lên.

- Cái gì? Vương Khả?

Ma Bát biến sắc.

Một cỗ uy áp khủng bố toát ra từ bên trong chưởng cương, điều này, điều này sao có thể, trong chưởng cương không phải là Vương Khả ư? Sao hắn uy hiếp được ta? Hắn có thể giết chết ta?

Đùa gì vậy?

Ma Bát không tin là Vương Khả có thể gây nguy hiểm được cho mình, nhưng mà, kiếm cương màu vàng đã chém ra cánh tay, ngay lúc đó, một vệt quang trụ màu vàng từ trên trời giáng xuống, nháy mắt liền bao phủ Ma Bát, một luồng uy hiếp như thể đến từ thiên ngoại xông thẳng vào trong đầu Ma Bát.

- Không, điều này là không thể, khí tức này là gì?