- Vương Khả, ngươi biết vì hôm nay chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu không? Phía La Hán Đảo còn đang đại chiến, ngươi nói muốn ngừng liền ngừng?
Đại Quang Minh Bồ Tát trừng mắt nói.
- Ta cũng không ngờ được Ma Bát này lại không thủ quy củ như vậy. Bên kia coi như xong, lần sau lại nghĩ cách! Được không? !
Vương Khả gấp gáp nói.
Sắc mặt Đại Quang Minh Bồ Tát rất khó coi.
- Ha ha, ngươi đúng là tham sống sợ chết?
Ma Bát cười gần nói.
- Ách, đại loại là thế! Ngươi bình tĩnh chút! Có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện, để ta giúp ngươi khuyên nhủ tiếp!
Vương Khả vội trấn an.
Thật không ngờ, hắn lại đột nhiên bị người bắt lại, vốn còn định từ phía sau đánh lén, kết quả lại thành bị người đánh lén.
- Không cần!
Ma Bát đột nhiên cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì?
Vương Khả sửng sốt.
~ Ta nói, ta không cần ngươi khuyên! Ta có bất tử chỉ thân, ta không sợ Đại Quang Minh Bồ Tát!
Ma Bát cười nói.
Dứt lời, bàn tay bất ngờ phát lực.
Oanh!
Lực lượng tuôn thẳng đến Vương Khả ở chính giữa lòng bàn tay.
- Đừng mà!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Dừng tay!
Đại Quang Minh Bồ Tát cũng cả kinh kêu lên.
Oanh!
Nháy mắt, Đại Quang Minh Bồ Tát tung chưởng đánh bay Ma Bát. Nhưng đã quá muộn, chưởng cương Ma Bát toàn lực bóp lấy Vương Khả.
Răng rắc!
Khoảnh khắc bay ngược ra sau, Ma Bát trừng mắt nhìn vào lòng bàn tay.
Bị Đại Quang Minh Bồ Tát tung chưởng đánh nát lồng ngực, Ma Bát lại không cảm thấy gì, nhưng mà, chưởng cương ta toàn lực bóp chết Vương Khả, làm sao.... làm sao... bàn tay ta lại nứt?
Không sai, chưởng cương nứt vỡ, toàn bộ lực lượng như bỗng chợt tiêu tán.
Chỉ thấy, quanh thân Vương Khả rền vang tiếng nổ, sóng khí tuôn trào.
- Võ Thần Cảnh tầng thứ ba?
Vương Khả biến sắc.
Ta lại đột phá? Ta đã rất cẩn thận, ta đã rất khách khí, ngươi...
sao ngươi lại nghe không hiểu tiếng người? Một lời không hợp liền giúp ta đề cao tu vi? Ngươi có điên không!
- Ngươi, ngươi... sao ngươi không hề hấn gì?
Ma Bát cả kinh kêu lên.
Ngay thời khắc Ma Bát còn đang ngây dại, Đại Quang Minh Bồ Tát đã cấp tốc áp sát lại gần, song chưởng như lưỡi bén xuyên qua lồng ngực Ma Bát.
Oanh!
Nháy mắt, Ma Bát bị Đại Quang Minh Bồ Tát đánh văng lên giữa trời, nổ tung thành một đám mây bụi hình nấm khổng lồ.
Vương Khả rốt cục cũng rơi xuống trên chưởng cương Đại Quang Minh Bồ Tát.
- Vương Khả, ngươi không sao chứ?
Đại Quang Minh Bồ Tát thần sắc lo lắng hỏi.
Lúc này, trên mặt Vương Khả hiện đây vẻ đau khổ tiếc hận:
- Tu vi lại đề cao, ta có thể không được ư? Lần này thiệt to rồi!
Đại Quang Minh Bồ Tát:
— sa)
Cùng lúc, Ma Bát đã nổ tung đột ngột hóa thành một trận hắc khí, thu về giữa không trung, lần nữa sống lại.
Ma Bát hồi sinh, chỉ là, lúc này ánh mắt nhìn Vương Khả lại đầy vẻ kinh dị.
- Làm sao có thể? Bị trùng kích như thế, lại chẳng những không tử vong, còn đề thăng tu vi? Thể chất này của ngươi, sao có vẻ giống như lão gia từng nói? Không đúng, Vương Khả, ngươi có vấn đề!
Ánh mắt Ma Bát chợt sáng rực lên, tung người lao thẳng tới.
- Còn tới nữa?
Vương Khả biến sắc.
- Ngươi dám!
Đại Quang Minh Bồ Tát lập tức lần nữa nhào lên.
Oanh!
Hai người tiếp tục đại chiến, khác với vừa nãy chính là, vừa nấy Vương Khả chỉ đứng nép bên ngoài chiến trưởng chờ đánh lén, còn giờ Vương Khả lại bị kẹp ở chính giữa, thành là đối tượng cho hai người tranh đoạt.
Đại chiến giữa hai đại tuyệt thế cường giả Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, Vương Khả căn bản theo không kịp tốc độ, bị hai người nắm trong tay không ngừng vung qua vung lại, hệt như đang ngồi xe cáp treo, rung lắc đến độ đầu ngất mắt hoa, không biết đâu là đông tây nam bắc.
- Ọe, có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện được không? Cứ thế này, ta chịu không được, ta không thích ngồi xe cáp treo, ọe!
Vương Khả không ngừng nôn khan.
Vương Khả bị Đại Quang Minh Bồ Tát nắm trong tay, cứ thế chiến đấu với Ma Bát, Ma Bát cũng điên cuồng cố gắng cướp lại Vương Khả, điều này dẫn đến Vương Khả bị hai người nắm lấy vung tới vung đi, với tốc độ tay của Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, Vương Khả căn bản chịu không được!
- Ọe, có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được không? Cứ tiếp tục thế này, ta chịu không được. A, ta không thích đi xe cáp treo, ọe! l Vương Khả không ngừng nôn khan.
- Vương Khả, ngươi im mồm, ta đang cứu ngươi!
Đại Quang Minh Bồ Tát kêu lên.
- Cứu? Ngươi không cứu được hắn đâu, ngươi tưởng ngươi còn có thể bảo vệ được hắn?
Ma Bát quát lớn.
ầm ầm!
Hai đại tuyệt thế cường giả đại chiến giữa trời, cũng may là hai người đánh nhau giữa không trung, chứ nếu là dưới mặt đất, chỉ bằng dư ba cũng đủ dẫn động địa chấn và biển động, hắc khí và kim quang vô cùng vô tận bao bọc hai người, khiến hai người nhìn cực kỳ mơ hồ.
- Ý chí mặt trời của ta, còn không mau đi ra, chẳng lẽ ngươi cam nguyện bị Ma Bát khống chế?
Đại Quang Minh Bồ Tát quát.
- Đi ra? Ngươi còn tưởng vẫn như vừa nãy chắc? Nàng không ra được!
Ma Bát cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nhìn Ma Bát.
~ Tại sao Đại Hắc Ám Bồ Tát không thể rời khỏi Luân Hồi Thần Đô? Chính là vì trấn áp ta! Ý chí của nàng, thân thể của ta, nàng hiểu rất rõ, chỉ cần thả ta đi ra, nàng liền không còn cơ hội chiếm quyền chủ động!
Ma Bát lạnh lùng nói.
- Không ra được?
Đại Quang Minh Bồ Tát biến sắc.
- Không sai, nàng đã bị ta nhốt vào trong vùng lõi ký ức, trừ phi ta chết, bằng không, nàng vĩnh viễn sẽ bị vây khốn, không ngừng luân hồi trong thế giới lao tù ký ức. Nhưng mà, ta sẽ chết ư? Ta chính là Thiên Ma, ta có thân thể bất tử bất diệt, vậy nên, nàng không còn nữa, chỉ còn mỗi ta. Ha ha ha ha, Đại Quang Minh Bồ Tát, ta còn phải đa tạ ngươi giúp ta áp chế ý chí nàng, đa tạ ngươi giúp ta đi ra!
Ma Bát cười nói.
- Làm sao, làm sao có thể? Ngươi biến... !
Đại Quang Minh Bồ Tát sắc mặt khó coi nói.
- Sao ta biến mạnh thế này, đúng không? Bởi vì, trong ký ức ta cho nàng có xen lẫn một số thứ đặc thù, mấy năm này, nàng bất tri bất giác khiến ta cường đại lên. Nàng cũng biến cường, nhưng lại không biết, nàng càng biến mạnh, ta lại càng mạnh hơn!