- A di đà phật, ngươi ta dung hợp, ngươi liền sẽ hiểu!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Luyện hóa ta, ngươi nằm mơ? Sao ta phải mặc cho ngươi luyện hóa?
Đại Hắc Ám Bồ Tát gầm lên dữ tợn.
- Ta đã nhìn ra, ý chí Ma Bát trong cơ thể ngươi rất nặng, hắn một mực tưởng muốn đoạt xá ngươi? Ngươi càng mạnh, hắn cũng càng mạnh, mấy năm nay ngươi một mực ở Luân Hồi Thần Đô không nguyện rời đi, là vì trấn áp ý chí Ma Bát trong cơ thể!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Nếu không phải vì ý chí Ma Bát liên lụy, ngươi há lại là đối thủ của ta?
Đại Hắc Ám Bồ Tát tựa hồ cũng mặc nhận chuyện này.
- Ngươi không thể cứ tiếp tục như vậy, ngươi càng mạnh, Ma Bát càng mạnh, một ngày nào đó, ngươi không cẩn thận bị hắn đoạt xác, đến khi ấy, ngươi càng không phải chính ngươi, chỉ có dung hợp cùng ta, chúng ta mới có thể triệt để trấn áp Ma Bát!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Ha ha ha, ngươi nói thì hay lắm? Còn không phải ta để mặc cho ngươi luyện? Không sai, Ma Bát đúng là có uy hiếp với ta, nhưng mà, uy hiếp này là ở tương lai! Mà ngươi muốn luyện hóa ta, uy hiếp này lại ở hiện tại, dựa vào cái gì mà ta phải nghe ngươi?
Đại Hắc Ám Bồ Tát lạnh giọng nói.
- Vậy thì xin lỗi!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
Ông!
Chợt thấy, Đại Quang Minh Bồ Tát đột ngột tung ra nguyên thần pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát, tay vung lên, sau lưng theo đó hiện ra vô số cánh tay.
- Thiên Thủ Địa Tàng?
Đại Hắc Ám Bồ Tát biến sắc.
- Không sai, Thiên Thủ Địa Tàng!
Đại Quang Minh Bồ Tát hét lớn.
Ngàn cánh tay của pháp tướng Địa Tàng Vương Bồ Tát xông thẳng tới, uy thế khủng bố, tựa như ngàn cự thủ che trời đổ ập xuống.
- Không!
Đại Hắc Ám Bồ Tát biến sắc.
Lập tức, quanh thân toát ra Địa Tàng Vương Bồ Tát màu đen nghênh đón.
Oanh !
Một tiếng rên vang, nháy mắt Đại Hắc Ám Bồ Tát bị đánh bay, Hắc Ám Địa Tạng Vương ngoài thân cũng khẽ lay động, hiện ra chi chít vết rạn, như thể sẽ vỡ nát bất cứ lúc nào.
Chiêu này thậm chí còn cuộn lên cuồng phong, thổi tan tầng mây trên trời cao vạn dặm.
Chu vi vạn dặm quanh bốn phía Luân Hồi Thần Đô không ngừng trút xuống mưa to.
- Lần này ổn rồi!
Vương Khả nhìn chiến đấu nơi xa, khóe miệng bất giác hiện ra ý Cười.
Đại Quang Minh Bồ Tát triệt để áp chế Đại Hắc Ám Bồ Tát, rõ ràng rất nhanh liền sẽ có kết quả.
Ngay khi Vương Khả cảm thấy thắng lợi đã ở trong tầm mắt, đột nhiên, trước mặt toát ra lượng lớn hắc vụ.
- Cái gì?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Bành!
Lập tức, Vương Khả bị một bàn tay đen nhánh thò ra từ trong hắc vụ chộp lấy, không cách nào trốn ra được.
- Ngươi làm gì?
Đại Quang Minh Bồ Tát cả giận quát.
Oanh!
Nháy mắt, Vương Khả chỉ thấy, mình và bàn tay kia cùng bị đánh bay lên trời.
- Đại Hắc Ám Bồ Tát? Không phải các ngươi đang đánh nhau ở kia sao? Ngươi tới bên cạnh ta từ lúc nào?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Thả Vương Khả ra!
Đại Quang Minh Bồ Tát thu lại nguyên thần pháp tướng, đứng ở nơi xa giận dữ quát.
Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng thu lại pháp tướng, chưởng cương gắt gao nắm chặt lấy Vương Khả. Chỉ là, lúc này trên mặt Đại Hắc Ám Bồ Tát hiện đầy vết rạn, nhìn như gốm sứ nứt vẻ, quỷ dị vô cùng.
- Lạc lạc lạc lạc, ha ha ha ha ha ha ha!
Đại Hắc tối Bồ Tát đột nhiên phát ra một tràng cười ma quái.
- Không đúng, ngươi không phải ý chí mặt trái của ta, ngươi là... !
Đại Quang Minh Bồ Tát biến sắc.
Két két két!
Chỉ thấy, vết rạn trên mặt Đại Hắc Ám Bồ Tát chậm rãi tróc ra, như thể lớp da đang từ từ rơi xuống, sau đó tan thành mây khói.
Thời gian dần trôi, khuôn mặt Đại Hắc Ám Bồ Tát bỗng chốc biến thành một cô gái khác.
- Ma Bát?
Đại Quang Minh Bồ Tát cả kinh kêu lên.
- Đa tạ ngươi, Đại Quang Minh Bồ Tát, ta và Đại Hắc tối Bồ Tát cầm cự suốt một ngàn năm, nàng trấn áp ta một ngàn năm, ta không cách nào thoát ra được. Mãi đến mới vừa rồi, ngươi giúp ta thoát khốn, ngươi giúp ta trọng thương nàng, để ta có cơ hội đi ra! Ha ha ha ha!
Ma Bát cười lên điên dại, bộ dạng nhìn rất dữ tợn.
- Ngươi cười cái gì? Ngươi đi ra thì đi ra thôi, sao lại bắt ta?
Ngươi có bệnh à!
Vương Khả đang bị bắt lại lập tức trừng mắt mắng.
Ma Bát nhìn xuống Vương Khả bị tù cấm trong chưởng cương, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng:
- Đại Hắc Ám Bồ Tát đề luyện ký tức ta, ngược lại, ta cũng đề luyện ký ức nàng, hết thảy những gì nàng nhìn thấy, ta cũng đều nhìn thấy. Vương Khả, ngươi đối với ta như là sấm bên tai vậy!
- Thế ngươi còn bắt ta làm gì? !
Vương Khả trừng mắt hỏi.
- Ma Bát, tranh đấu giữa ngươi ta, đừng liên lụy đến người khác!
Mau thả Vương Khả ra!
Đại Quang Minh Bồ Tát nhíu mày quát.
- Thả ra? Tại sao ta phải thả? Tiểu tử này nhiều lần làm hỏng đại sự của ma đạo, ta bắt hắn, ngươi mới sẽ sợ ném chuột vỡ bình!
Ma Bát cười lạnh nói.
- Ngươi muốn dùng ta uy hiếp Đại Quang Minh Bồ Tát?
Vương Khả nhíu mày hồi.
- Ngươi nói đi?
Ma Bát lạnh lùng nhìn xuống Vương Khả trong lòng bàn tay.
- Ta nói? Ta nói ngươi không nhất thiết phải cực đoan như vậy.
Ngươi đánh không lại Đại Quang Minh Bồ Tát, ta có thể giúp ngươi khuyên nhủ Đại Quang Minh Bồ Tát mà! Chúng ta đều là người văn minh, đâu cần phải cứ đánh đánh giết giết!
Vương Khả lập tức trấn an nói.
- Ngươi giúp ta khuyên?
Ma Bát híp mắt nhìn Vương Khả.
- Không sai, ngươi đừng làm loạn, con người ta rất sợ đau, để ta giúp ngươi khuyên nhủ Đại Quang Minh Bồ Tát, chỉ cần ngươi đừng động thủ với ta là được!
Vương Khả khẩn trương nói.
Hiện tại ta đã là Võ Thần Cảnh tầng thứ hai, ta không muốn đề thăng thêm nữa, ngươi đừng ép ta!
Dứt lời, Vương Khả quay sang Đại Quang Minh Bồ Tát nói:
- Đại Quang Minh Bồ Tát, ách, ngươi cũng thấy rồi đấy, giờ ta đang bị người áp chế, hay là, nể mặt chút, chuyện hôm nay coi như xong?
- Coi như xong?
Đại Quang Minh Bồ Tát trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đúng vậy, ta sợ nàng đánh ta! Ta tốt xấu cũng từng cứu mạng ngươi, nể mặt chút, đợi hôm nào ta an toàn rồi, ngươi lại tới đối phó Ma Bát!
Vương Khả nói.