- Sau đó, ta bị phân liệt đi ra, phụ trách dung luyện Ma Bát, bị ngươi trấn áp ở chỗ này! Chờ ngươi trở về!
- Đúng vậy, ta đi đối phó Vương Cô Sơn, ngươi phụ trách mở ra hết thảy ký ức trong đầu Ma Bát, ngươi làm được chưa?
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Ta đã nắm vững đại bộ phận ký ức của Ma Bát, nhưng vẫn có một bộ phận hạch tâm nhất chưa nắm được! Ma Bát trong cơ thể ta! Nhưng ta biết, hắn không khả năng dễ dàng chết đi như vậy!
Đại Hắc Ám Bồ Tát trầm giọng nói.
- Dung hợp với ta, chúng ta sẽ càng cường đại, chúng ta có thể triệt để mở ra hết thảy ký ức của Ma Bát!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Ha ha, vì sao ta phải dung hợp với ngươi, cam nguyện tan biến khỏi cõi đời này?
Đại Hắc Ám Bồ Tát cười lạnh nói.
- Ngươi nói cái gì? Chúng ta đều là vì chính đạo!
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
- Tại sao ta phải hi sinh bản thân vì chính đạo?
Đại Hắc Ám Bồ Tát lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Ngươi....
- Ta? Chúng ta tu chính là Địa Tạng Vương chỉ đạo, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục, nhưng mà, giờ ta lại nghĩ khác, ta vào địa ngục cũng được, nhưng, dựa vào cái gì mà bắt ta phải chết dưới địa ngục? Ta muốn sống sót đi ra, từ trong ký ức Ma Bát, ta phát hiện, Phật thì sao? Ma lại thế nào? Ai nói ma là không tốt?
Tại sao ta phải tru ma? Ta hoàn toàn có thể Phật Ma Song Tu, ta chính là Ma Phật!
Đại Hắc Ám Bồ Tát trầm giọng nói.
- Ngươi....
Đại Quang Minh Bồ Tát biến sắc.
- Năm đó, ngươi ta là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ bảy! Sau khi phân liệt, ngươi ta đều suy yếu đến Đăng Tiên Cảnh tầng thứ sáu, chẳng qua không sao cả, một ngàn năm trôi qua, ta chẳng những khôi phục Đăng Tiên Cảnh tầng thứ bảy, thậm chí còn đạt đến Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, cao hơn ngươi một bậc, nếu móc ra được bí mật sau cùng của Ma Bát, tu vi ta còn có thể tiến thêm một bước!
Đại Hắc Ám Bồ Tát lạnh lùng nói.
- Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám?
Sắc mặt Đại Quang Minh Bồ Tát trầm xuống.
- Ngươi không nghĩ tới? Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám, ngươi nằm mơ đều không nghĩ tới? Ha ha ha ha!
Đại Hắc Ám Bồ Tát cười lên dữ tợn - Một ngàn năm, tu vi ngươi lại chỉ tăng thêm hai tiểu cảnh giới?
Tốc độ tu hành thế thì chậm quá!
Vương Khả trừng mắt, khó mà tin tưởng nhìn Đại Hắc Ám Bồ Tát.
Nét mặt Đại Hắc Ám Bồ Tát cứng lại, trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ngươi tưởng tu hành rất đơn giản?
- Ách, đúng vậy, ta không muốn tu hành, tu vi lại vẫn cứ tăng đều đều, ta còn đang muốn thỉnh giáo Đại Hắc Ám Bồ Tát ngươi, xem làm sao mới có thể khiến cho tốc độ tu hành chậm lại, ta vắt hết đầu óc mà vẫn không được,. Đại Hắc Ám Bồ Tát, ngươi có thể giúp ta không?
Vương Khả trông đợi nói.
Đại Hắc Ám Bồ Tát trừng mắt nhìn Vương Khả, rất muốn mắng Vương Khả ngươi đánh rắm, trên đời còn có kẻ hi vọng tu hành chậm? Nhưng nhớ lại Cung Sơn Hải nói tới tình hình Vương Khả lúc ở trong biển máu, nhất thời nghẹn họng không nói được lời nào. Mẹ nó chứ, thật có thể loại điên khùng thế này.
- Như vậy, ngươi đã hoàn toàn bị ký ức Ma Bát ô nhiễm, quên đi lời hứa của chúng ta lúc trước?
Đại Quang Minh Bồ Tát híp mắt hỏi.
- Một ngàn năm, điều gì cũng có khả năng, tại sao ta lại phải hi sinh chính mình? Sao ngươi không đi mà hi sinh? Hừ, tới đi, hôm nay không phải ta luyện hóa ngươi, chính là ngươi luyện hóa ta!
Đại Hắc Ám Bồ Tát dữ tợn nói.
- Phật Quang Phổ Chiếu!
Đại Quang Minh Bồ Tát hét lớn.
- Ma Phật Tịch Diệt!
Đại Hắc Ám Bồ Tát cũng hét lớn.
Chợt thấy quanh thân hai người, một bên kim quang vạn trượng, một bên hắc khí ngập trời, nháy mắt, hai đại Bồ Tát lao thẳng vào nhau.
Oanh!
Đại chiến bạo phát.
Oanh!
Một tiếng rên vang, trọn cả Luân Hồi Thần Đô cũng rung lắc theo, nếu không phải có Đại Quang Minh Bồ Tát bảo vệ toàn thành, giờ này chắc Luân Hồi Thân Đô đã nát vụn.
Sau lần xung kích, hai vị Bồ Tát Quang Minh, Hắc Ám đều về lại trên trời. Vương Khả cũng bay lên theo.
ầm ầm!
Trong tầng mây, hai đại cường giả đỉnh cấp không ngừng lao vào nhau, hình thành nên phong bạo cuốn thốc tứ phương, dù cách rất xa, ở Luân Hồi Thần Đô vẫn có thể cảm nhận được từng hồi bão táp ập đến.
Vương Khả đứng không xa cách chiến trưởng hai người, lúc này sắc mặt hắn đang rất khó coi.
- Uy năng Đăng Tiên Cảnh quả nhiên khiến trời rung đất lở, xung kích này mà nện xuống đất, chắc mặt đất cũng phải vỡ vụn?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chiến đấu đến trình độ như Đăng Tiên Cảnh, Vương Khả không dám tới quá gần, bởi vì uy lực thực sự quá khủng bố, chít ít cũng phải mạnh hơn Tử Liên Ma Thần lúc trước cả chục lần.
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Ngươi cũng đạt tới Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám? Chẳng phải ngươi thúc giục Tam Tài Phong Đế Trận ư? Ngươi hẳn phải càng lúc càng yếu mới đúng? Dù có khôi phục đỉnh phong thì cùng lắm chỉ là Đăng Tiên Cảnh tầng thứ sáu, sao giờ ngươi cũng giống như ta?
Đại Hắc Ám Bồ Tát kinh hãi gầm lên.
- Chờ ta luyện ngươi, ngươi sẽ biết!
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
Oanh!
Hai người lần nữa lao vào nhau.
Vương Khả chỉ đứng bên cạnh nhìn vào, tại sao Vương Khả không ở lại La Hán Đảo hỗ trợ mà đi đến chỗ này? Chính là vì Vương Khả hiểu, chỉ cần Đại Quang Minh Bồ Tát chiến thắng, chiến đấu bên kia cũng sẽ triệt để phân ra thắng bại.
Người bên kia phần lớn đều mới vào Đăng Tiên Cảnh, làm sao có thể so với Đăng Tiên Cảnh cao giai ở đây được?
Một khi bên này thắng, chỉ cần Đại Quang Minh Bồ Tát quay về, liền có thể lực áp hết thảy. Nhưng nếu bên này thua, vậy thì phía mình bên kia cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Vương Khả tới đây là vì đề phòng vạn nhất, lố nếu Đại Quang Minh Bồ Tát không địch lại, hắn có thể tiện ra tay giúp đỡ.
Chẳng qua, cũng may với tình hình hiện tại, hai người có vẻ khá là ngang tay, thậm chí, dường như Đại Quang Minh Bồ Tát còn chiếm chút thượng phong.
- Đăng Tiên Cảnh tầng thứ tám? Một ngàn năm nay ngươi ở dưới thâm uyên, rốt cục vì đâu mà tu vi vẫn đề thăng? Không thể nào!
Đại Hắc Ám Bồ Tát buồn bực quát.