Luân Hồi hoàng triều có không ít Võ Thần Cảnh, nhưng mà, một bộ phận đột nhiên bỏ gánh ở La Hán Điện, chỉ bằng số còn lại, làm sao có thể chống đỡ được?
Tứ đại kiếm thần, tam đại Võ Vương cùng đi ra giúp Vương Khả, thủ vệ cho hai đại hoàng triều tự nhiên trống không ít nhiều.
Nhưng đến cái lúc này rồi, trống không hay không cũng đâu quan trọng gì nữa? Ma đạo sẽ còn có đại quân thừa hư mà vào ư? Không thể nào, bởi vì Vương Khả sớm đã làm tốt công tác với phía ma đạo, không có ý chỉ của Ác Hoàng, ai dám động?
Thứ nữa, rất nhiều quan viên Đại Ác hoàng triều đều là do đệ tử Vương gia đảm trách. Bọn họ sẽ đi hại người nhà?
Nhất thời, Viên Diệu La Hán bị cô lập.
- Lão Chu, lão Nhiếp, các ngươi hiệp trợ Khương Bính, ngăn trở Viên Diệu La Hán!
Vương Khả kêu lên.
- Được!
Oanh!
Lập tức, đại chiến bùng lên khắp bốn phía La Hán Đảo.
Mắt thấy, phe Vương Khả chiếm hết thượng phong, Vương Khả liền không chút chân chờ, đạp bước tiến thẳng tới Luân Hồi Thần Đô.
Cường giả trong Luân Hồi Thần Đô đều được phái đi ra, bên trong đã hư không, đối với Vương Khả mà nói thì không tính là hiểm địa gì!
Vương Khả chạy tới đây là để hội hợp với Đại Quang Minh Bồ Tát.
Lúc này, hoàng cung trống rỗng, Vương Khả lặng lẽ đi đến, song dù vậy, hắn muốn lặng lẽ tiến vào hoàng cung cũng không phải điều dễ dàng. Chẳng qua, có Đại Quang Minh Bồ Tát ra tay, Vương Khả vẫn dễ dàng xâm nhập vào được.
- Đại Quang Minh Bồ Tát, thủ đoạn vừa rồi của ngươi là gì? Sao đám thị vệ kia lại có vẻ không nhìn thấy ta? Ta thành vô hình?
Sao ngươi làm được?
Vương Khả nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát, ngạc nhiên nói.
- Là thủ đoạn cấm ky của Phật Môn, nếu ngươi nhập Phật Môn, ta có thể dạy ngươi!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
- Nhập Phật Môn? Vậy thì thôi đi! Sau này hãy nói!
Vương Khả khoát tay.
Giờ ta còn chưa lấy vợ sinh con, bảo ta đi làm hòa thượng? Thành là loại hòa thượng như Bất Giới, Sắc Dục Thiên?
Đại Quang Minh Bồ Tát cũng không nhiều lời mà ngước mắt nhìn về phía tòa đại điện đen nhánh trước mặt.
Trong đại điện ẩn ẩn có khí tức khủng bố phát ra, khiến Vương Khả như lâm đại địch.
Két Cửa đại điện đột nhiên mở toang, từ bên trong phun ra một luồng hắc khí.
Vương Khả nhìn vào bên trong, lập tức thấy được một đài sen đen nhánh, trên đài sen có một nữ tử đang ngồi, bộ dáng người này giống hệt Đại Quang Minh Bồ Tát, chỉ là toàn thân tràn đầy hắc khí.
- Đại Hắc Ám Bồ Tát?
Trong mắt Vương Khả lóe lên một tia kinh dị.
- Ngươi về rồi?
Đại Hắc Ám Bồ Tát đột nhiên mở miệng nói.
Đại Hắc Ám Bồ Tát nhìn chằm chằm Đại Quang Minh Bồ Tát, hệt như người đang soi chính mình trong gương, chỉ là một bên toàn thân tản ra hắc khí, một bên toàn thân tỏa ra quang mang. Như là bên thì đại biểu đêm tối, bên thì đại biểu ban ngày.
- Ta nói qua, chờ chuyện lần này kết thúc, ta sẽ trở lại, bây giờ, ta về rồi! Ân oán giữa chúng ta, vốn nên do chính chúng ta giải quyết, chỉ là ta không ngờ, ngươi lại để người khác động thủ!
Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn chăm chăm phía đối diện, hờ hững nói.
- Lần này ngươi đi suốt ngàn năm! Một ngàn năm, khác xa với lúc trước!
Đại Hắc Ám Bồ Tát sắc mặt âm trầm nói.
- Mặc kệ bao lâu, ngươi đều là một bộ phận của ta, chỉ có ngươi ta hợp thể mới là một người hoàn chỉnh! Bây giờ, ta trở về, cũng nên là lúc hợp hai làm một!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Hợp hai làm một? Ha ha ha, ta chính là ý chí mặt trái của ngươi, là phần âm ám trong con người, giờ ngươi quang mang vạn trượng, tâm như Bồ Đề, ngươi nguyện ý hợp hai làm một với ta?
Đại Hắc Ám Bồ Tát híp mắt nói.
- Phật không phải tàn khuyết, mà là viên mãn! Ngươi là ý chí mặt trái của ta, vứt bỏ ngươi cũng đâu giải quyết được vấn đề, vứt bỏ sẽ chỉ khiến ta trở nên tàn khuyết, chỉ có dung hợp mới có thể viên mãn, có ý chí mặt trái mới là người! Khống chế tâm tình tiêu cực mới có thể thành Phật!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Ngươi muốn thành Phật?
Đại Hắc Ám Bồ Tát híp mắt hỏi tiếp.
- Người tu Phật, ai không muốn?
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- A ha ha ha, ngươi đúng là người sỉ nói mộng, còn chưa đạt tới cảnh giới tiên nhân, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện thành phật?
Đại Hắc Ám Bồ Tát châm chọc nói.
- Có mục tiêu, mới có thể tiến tới!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Ngươi không biết kết cục của thành tiên? Tiên nhân còn khó mà đạt tới, nói chi đến thành Phật? Ngươi quên Đại Ma Vương?
Ngươi không thể nào làm được!
Đại Hắc Ám Bồ Tát cười lạnh nói.
- Có thể làm được hay không, tương lai lại nói! Có đi làm hay không, hiện tại liền có thể!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- Một ngàn năm, một ngàn năm, ngươi biết một ngàn năm này ta trải qua thế nào không?
Đại Hắc Ám Bồ Tát gần giọng nói.
- Ách, lời này, sao cứ nghe quen quen?
Ổ bên, Vương Khả thần sắc cổ quái nói.
Đại Hắc Ám Bồ Tát trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Ngươi muốn tách ra liền tách ra, ngươi muốn dung hợp liền dung hợp? Hừ, hiện tại sớm đã không phải năm đó, ta sẽ không đáp ứng ngươi!
Đại Hắc Ám Bồ Tát lạnh lùng nói.
- Tại sao?
Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng hỏi.
- Hai ta dung hợp, lấy ai là chủ?
Đại Hắc Ám Bồ Tát trầm giọng nói.
- Tự nhiên là ta, ta vốn chính là chủ thể!
Đại Quang Minh Bồ Tát trịnh trọng nói.
- A, vừa nãy nói rồi, đã qua một ngàn năm, ngươi còn tưởng vẫn như một ngàn năm trước ư? Muốn dung hợp cũng được, nhưng phải lấy ta làm chủ, mẫn diệt ý thức ngươi, để ta chủ đạo thân thể sau khi dung hợp!
Đại Hắc Ám Bồ Tát trầm giọng nói.
- Hả? Ngươi bị tên Thiên Ma kia ô nhiễm?
Đại Quang Minh Bồ Tát lạnh lùng nói.
Đại Hắc Ám Bồ Tát híp mắt nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát:
- Ô nhiễm? Một ngàn năm trước, Ma Bát đi đến bên người chúng ta, muốn mê hoặc chúng ta nhập ma, chúng ta bắt lại trấn áp, đồng thời, ngươi chia tách lực lượng và ý chí mặt trái của bản thân, đi dung hợp cùng Ma Bát. Mục đích là muốn luyện hóa ma tám, cạy ra ký tức tầng sâu nhất trong đầu Ma Bát, biết được hết thảy bí mật về Đại Ma Vương!