Ma chưởng màu máu chụp đến trên thân pháp tướng Sắc Dục Thiên. Bao bọc lấy cả người Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Xì xì xi!
Từ nơi Địa Tàng Vương Bồ Tát và huyết chưởng tiếp xúc nhau, từng hồi tiếng xèo xèo như nước bị bốc hơi vang lên.
- AI Sắc Dục Thiên phát ra một tiếng hét thảm.
- Hay cho pháp tướng Địa Tạng Vương Bồ Tát, không ngờ lại có thể ngăn cản chưởng thế uy lực Đăng Tiên Cảnh. Đáng tiếc, thực lực quyết định hết thảy, ta luyện hóa ngươi chỉ còn là vấn đề thời gian. Dưới Hồng Liên Huyết Chưởng của ta, thứ gì cũng đều sẽ hóa thành huyết thủy, bản thể ngươi, pháp tướng ngươi, huyết hải Huyết Thần Tử của ngươi đều sẽ hóa thành của ta! Huyết Ma đúng là không thể bị giết chết, nhưng lại có thể bị Huyết Ma khác hấp thu. Sắc Dục Thiên, ngươi lõ sinh nhầm thời, nếu là hơn một năm trước, ta không đạt tới Đăng Tiên Cảnh, có lẽ ngươi còn cơ hội đánh một trận với ta, nhưng giờ, ngươi chỉ còn nước bị ta thôn phệ! Ha ha ha ha ha!
Hồng Liên Ma Thần cười lớn.
- AI Sắc Dục Thiên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Định Quang Kính!
Tây Môn Tĩnh hét lớn.
Ông!
Lập tức, một luồng thanh quang bao phủ lấy Hồng Liên Ma Thần.
- Cái gì?
Hồng Liên Ma Thần run lên, tựa hồ thân thể bị một luồng lực lượng cực mạnh trói buộc.
- Sắc Dục Thiên, mau quay lại!
Tây Môn Tĩnh kêu lên.
Nhưng, lúc này Sắc Dục Thiên vẫn đang bị bàn tay đỏ ngòm túm lấy, căn bản không giãy dụa ra được.
Tạch tạch tạch két!
Toàn thân Hồng Liên Ma Thần khẽ chấn động.
- Định Quang Kính? Không ngờ lại có thể trói buộc được thân thể ta. Đáng tiếc, lực lượng trói buộc còn chưa đủ để cố định ta, chỉ là khiến ta hành động trì hoãn chút mà thôi!
Hồng Liên Ma Thần chậm rãi uốn éo thân mình, miệng lạnh lùng quát.
- Cái gì? Còn chưa đủ? Vậy thì tiếp tục, ta lại thêm một viên Định Hải Châu!
Tây Môn Tĩnh dữ tợn hô to.
- Tây Môn Tĩnh, mỗi lần gia tăng một viên Định Hải Châu, linh thạch cần để thúc giục Định Quang Kính sẽ tăng lên gấp bội, ngươi có đủ linh thạch không?
Sắc Dục Thiên ôm theo mong đợi hỏi.
- Không việc gì, dù sao cũng không phải dùng tiền của ta, thoải mái đi!
Tây Môn Tĩnh kêu nói.
Tây Môn Tĩnh lập tức lại lấy ra một viên Định Hải Châu nhét vào Định Quang Kính. Trên mặt chẳng hề có vẻ gì là tiếc rẻ, dù sao cũng không tốn tiền của hắn.
Nhưng câu này nghe vào tai Vương Khả nơi xa lại chói tai vô cùng, mẹ nó, đấy là lời mà con người có thể nói được ư? Dù sao cũng không phải tiền của ngươi? Đó là tiền của ta, tiền của ta!
Tên nghiệt chướng này!
- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật, trảm!
Vương Khả hét lớn.
Nháy mắt, một đạo hỏa quang từ trời giáng xuống, nhắm thẳng đến Hồng Liên Ma Thần, đến lúc này, Vương Khả đã không thể nhịn thêm được nữa. Lão tử cho ngươi mượn tiền làm việc, chứ đâu phải để ngươi lãng phí thế này?
Oanh!
Kiếm quang khủng bố từ trời giáng xuống, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp, nháy mắt đã chém lên đỉnh đầu Hồng Liên Ma Thần.
Oanh!
Một đạo kiếm quang hiện lên, trường kiếm hỏa diễm to lớn cường hành cắm lên đầu Hồng Liên Ma Thần, không sai, cắm lên, chém nát nửa bên đầu Hồng Lên Ma Thần, nhưng mà tiếp sau đó lại chém không nổi nữa mà kẹt cứng giữa xương cốt mà máu thịt, tất cả mọi người quanh bốn phía đều tròn mắt há hốc mồm theo dõi cảnh tượng này.
- Lão sư, ngươi đến rồi?
Tây Môn Tĩnh kinh hỉ kêu lên.
- Vương Khả?
Sắc Dục Thiên trừng mắt kinh ngạc nhìn Vương Khả.
Sao Vương Khả lại đột nhiên xuất hiện? Còn nữa, sao tư thế rút kiếm lại có vẻ nhếch nhác thế?
- Ma Thần!
Bốn tên tà ma Võ Thần Cảnh cũng cả kinh kêu lên.
Hồng Liên Ma Thần không bị chém giết, nhưng mà, trên đầu lại kẹp lấy một thanh kiếm.
- Vương Khả? Ta không đi tìm ngươi, ngươi lại bật đi ra?
Hồng Liên Ma Thần dữ tợn quát.
- Ngươi.... Ngươi.... nửa bên đầu đã bị ta chém mất, ngươi lại vẫn không việc gì?
Vương Khả thất kinh.
- Nửa bên đầu bị ngươi chém mất? Hừ, ngươi có việc, ta đều sẽ không có việc, Hồng Liên Nghiệp Hỏa!
Hồng liên Ma Thần hừ quát.
Oanh!
Chợt thấy, Hồng Liên Ma Thần đột nhiên tự bạo, hóa thành một luồng hỏa diễm hình đóa hoa sen, nháy mắt liền nổ tung, dư ba vụ nổ bay thẳng về phía Vương Khả.
Đại Nhật Nguyên Thần hiện lên hộ thể, song vẫn bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa khủng bố bao trùm.
- Hồng Liên Ma Thần, ngươi điên rồi, không phải ta chỉ chặt ngươi một kiếm thôi sao? Ngươi cần gì phải tự bạo?
Vương Khả bị nổ bay, bi phẫn rống lên.
- Vương Khả!
- Lão sưt Tây Môn Tĩnh và Sắc Dục Thiên cả kinh kêu lên.
Bốn tên thủ hạ của Hồng Liên Ma Thần cũng bị dư ba từ vụ nổ bức lui.
Phía sau ngọn núi, Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh lộ vẻ lo lắng, chỉ có Trương Lý nhi là bình tĩnh trấn an chúng nhân:
- Không sao đâu, yên tâm!
Trương Lý nhi tự nhiên không có gì phải lo lắng, khoan nói Vương Khả từng vung kiếm chém giết Tử Liên Ma Thần, ngay cả trước đó ở Trương phủ, hắn trong hình thái Đại Nhật Nguyên Thần cũng từng bị Tử Liên Ma Thần đánh đấm liên hồi song vẫn bình yên vô sự. Lúc này há có thể bị tự bạo trọng thương?
Nổ tung qua đi.
Vương Khả quả nhiên không sao, lần nữa biến thành nhân hình, trừng mắt nhìn Hồng Liên Nghiệp Hỏa đang dần tán đi trước mặt.
- Hồng Liên Ma Thần, ngươi cứ thế chết rồi?
Vương Khả mờ mịt nói.
Một lời không hợp liền tự bạo chết? Thế này.... thế này có phải hơi quá khoa trương rồi không. Ta còn chưa kịp chuẩn bị gì cả!
Ngươi đây là... bất ngờ tự bạo, kinh diễm chúng nhân?
- Vương Khả cẩn thận, hắn chưa chết!
Sắc Dục Thiên ở phía xa kêu lên.
Quả nhiên, đúng lúc này, biển máu bốc lên, một bóng người đỏ ngòm chậm rãi nổi lên, Hồng Liên Ma Thần lại trùng sinh xuất hiện.
- Huyết hải không khô, Huyết Ma bất tử?
Vương Khả biến sắc.
Vương Khả nhớ lại, đương sơ Long Huyết cũng là thế này, chỉ cần ở trong huyết hải liền có thể vô hạn phục sinh. Tự bạo đã tính là gì? Liên hoàn tự bạo đều bình yên vô sự!
- A ha ha ha, Vương Khả? Ma Thập Tam chính miệng nói qua rất nhiều lần, muốn đào móc bí mật của ngươi, không ngờ, giờ tự ngươi lại nhảy đi ra tìm chết?
Hồng liên Ma Thần cười lạnh nói.