Bất Diệt Thần Vương

Chương 1987: Vì tình yêu mà hăng hái tiến lên




— gai Cái gì vậy? Sao nghe đứa này nói cứ như thể hắn mới vào Võ Thần Cảnh còn ghê gớm hơn cả Đăng Tiên Cảnh là ta?

- Khụ khụ, may thật, a ha ha ha, Vương Khả, ta vẫn xem thường công pháp này của ngươi, nếu không phải ta sớm một bước mời tới Tử Liên Ma Thần, hôm nay không khéo đã ngã nhào!

Hoàng Giác cũng từ dưới đất bò dậy, biểu tình dữ tợn nói.

- Tử Liên Ma Thần, ngươi là Ma Thần Đại Ác, ta cũng là Ma Thần Đại Ác, ngươi làm thế là có ý gì? Thông đồng với người ngoài để đối phó ta? Việc này mà náo đến trước mặt Ác Hoàng, ngươi liệu thần hồn đấy!

Vương Khả trừng mắt mắng nói.

Tử Liên Ma Thần khẽ nhăn mày:

- Ngươi chẳng hề sợ sệt gì cả?

- Các ngươi lại không giết được ta, ta cần gì phải sợ? Chỉ bằng Bắc Đẩu Tử Lôi Trận giề rách này mà cũng đòi vây khốn ta?

Nhưng mà, ta vốn cũng đâu có định đi ra! Ta việc gì phải sợ các ngươi? Bằng tên Hoàng Giác kia, thứ cặn bã, ta sợ hắn? Còn về ngươi, nhiều năm vậy rồi, ngươi thấy ta sợ qua ngươi lần nào chưa?

Vương Khả trừng mắt nói.

Sắc mặt Tử Liên Ma Thần không giấu được vẻ cổ quái, đột nhiên nghĩ lại, khi đó Vương Khả mới chỉ là Nguyên Anh Cảnh liền đã dám đối đầu với mình, mới vừa lên Nguyên Thần Cảnh liền đoạt đi Tử Liên nhị phẩm của mình, đứa này có vẻ đúng thật không sợ mình?

Nhưng mà, thù giết con không đội trời chung, đấy cũng là nguyên nhân khiến hắn đáp ứng hợp tác với Hoàng Giác. Hắn muốn chứng kiến cảnh Vương Khả tuyệt vọng, sợ hãi. Nhưng tại sao thần sắc Vương Khả vẫn cứ nhẹ nhàng như không? Ngươi không coi tính mạng bản thân vào đâu?

- Nói đi thì cũng phải nói lại, Tử Liên Ma Thần, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả khi hợp tác với Hoàng Giác! Không nhắc tới đợi sau này Ác Hoàng biết được, các ngươi nhất định đi đứt. Dù chỉ là Vương Cô Sơn biết được, ngươi cũng tiêu đời, lần trước phân thân Hoàng Giác và Diêm La Nhân Hoàng đi thâm uyên, ý đồ hủy Long Đài, muốn trí Vương Cô Sơn vào chỗ chết! Hắn và Diêm La Nhân Hoàng chính là tử địch của Vương Cô Sơn! Ngươi làm thế chính là đang hợp tác với cừu nhân chủ thượng? Ngươi muốn phản bội Vương Cô Sơn?

Vương Khả trừng mắt quát.

- Ngươi đánh rắm!

Tử Liên Ma Thần biến sắc.

- Không đúng, phải nói là, ngươi và Hoàng Giác vốn là cùng một bọn, khi đó ngươi cũng muốn trí Vương Cô Sơn vào chỗ chết?

Vương Khả chỉ vào Tử Liên Ma Thần kêu lên.

- Vương Khả, ngươi dám vu khống ta?

Tử Liên Ma Thần sắc mặt khó coi nói.

~ Ta không vu khống ngươi, đấy chẳng phải chính là sự thật?

Ngươi hợp tác với ai không hợp tác, lại cứ phải hợp tác với cừu nhân của Vương Cô Sơn? Thế không phải rõ ràng là muốn đối địch với Vương Cô Sơn? Sao ngươi không đi hợp tác với Tứ Liên Ma Thần còn lại? Bọn họ cũng là cừu gia với ta mà! Ngươi tìm Hoàng Giác hợp tác làm gì? Hắn vừa thực lực yếu, còn vừa khiến ngươi chọc một thân nước bẩn? Ngươi rốt cục là vì cái gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Liên Ma Thần trầm mặc. Đúng nhỉ, vì cái gì? Vì sao ta không liên hợp với Tứ Liên Ma Thần còn lại để xử lý ngươi? Nhưng mà, ba người bọn hắn không tìm đến ta, chỉ có Hoàng Giác là đến mời ta giết ngươi!

- Tử Liên Ma Thần, đừng nghe Vương Khả khích bác ly gián, hôm nay, bọn hắn đừng hỏng thoát khỏi đây, qua hôm nay, ai biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần bọn họ không thoát được, bí mật liền cũng sẽ không bị tiết lộ mảy may!

Hoàng Giác lập tức nói.

Nét mặt Tử Liên Ma Thần cứng lại, khẽ gật đầu.

- A, chúng ta chết hết, chuyện này liền sẽ không bại lộ? Tử Liên Ma Thần, ngươi quá ngây thơ rồi, nếu ta chết, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ Đại Ác hoàng triều sẽ không điều tra? Ngươi tưởng hành động lần này kín đáo đến độ thần không biết quỷ không hay? Nhưng mà, chỉ cần có chút dấu vết để lại liền sẽ truyền ra khắp thiên hạ đều biết, tỷ dụ như, tên Hoàng Giác này, lỡ hắn nói ra cho người khác thì sao? !

Vương Khả chỉ vào Hoàng Giác ở bên, nhẹ giọng nói.

Tử Liên Ma Thần sầm mặt lại, quay đầu nhìn sang Hoàng Giác.

Thần sắc Hoàng Giác cứng đờ:

- Tử Liên Ma Thần, ngươi đừng nghe hắn nói bậy bạ, ta làm sao có thể nói ra?

- Sao ngươi lại không thể nói ra? Kỳ thực, ngày sau ngươi còn có thể dùng chuyện này để uy hiếp Tử Liên Ma Thần, khiến Tử Liên Ma Thần nghe lệnh người. Nếu hắn không nghe lời, ngươi liền sẽ lộ ra tin tức hắn phản bội Vương Cô Sơn! Như thế, Tử Liên Ma Thần sẽ bị bức trở thành tay chân cho ngươi, khiến ngươi tùy ý nhào nặn! Hoàng Giác, ngươi tính toán ghê thật đấy!

Vương Khả trừng mắt nói.

Tử Liên Ma Thần cũng nhíu mày trầm tư.

- Vương Khả nói bậy bạ! Hắn đang khích bác chúng ta!

Hoàng Giác lập tức biến sắc, vội hoảng hốt thanh minh.

- Ta có nói bậy bạ hay không? Người thông minh như Tử Liên Ma Thần ngươi sao lại nhìn không ra. Ta chỉ đang nói sự thật, chỉ có người chết mới không biết nói chuyện, chỉ có người chết mới sẽ không bại lộ bí mật! Ngươi muốn giết chúng ta, nhất định phải để ý đến sự tồn tại của Hoàng Giác. Ta đề nghị, lúc động thủ, tốt nhất ngươi nên diệt luôn Hoàng Giác, như thế mới càng thêm sạch sẽ, mới sẽ không để lại hậu di chứng! Càng sẽ không bị người uy hiếp!

Vương Khả tận tình khuyên nhủ.

Hoàng Giác trừng mắt nhìn Vương Khả. Tử Liên Ma Thần là ta mời đến giết ngươi. Làm sao... làm sao giờ lại thành như thể là ngươi mời tới giết ta?

- Vương Khả, ngươi tìm chết!

Hoàng Giác trừng mắt quát.

- Hoàng Giác, ngươi đừng kích động, ngươi không phải đối thủ của ta, đừng hô quát lung tung, ta đang chăm chú thảo luận nghiên cứu kế hoạch tuyệt sát hoàn mỹ với Tử Liên Ma Thần!

Vương Khả trừng mắt quát ngược lại.

Quay đầu, Vương Khả nhìn sang Tử Liên Ma Thần, miệng nói tiếp:

- Ngươi thử suy nghĩ mà xem, vừa rồi ta có nói sai chỗ nào không? ! Còn nữa, Hoàng Giác có phân thân, ngươi chẳng những phải giết bản thể này của hắn, phân thân hắn cũng không được bỏ qua, bằng không, rất dễ thất bại trong gang tấc! Hay là, trước bắt lại Hoàng Giác, thẩm vấn xem hắn có những phân thân ở đâu? Ta và Trương Chính Đạo đều là người trong nghề thẩm vấn, chúng ta có thể giúp ngươi!

- Đúng vậy, ta rất giỏi thẩm vấn, tuyệt đối moi ra hết sạch!

Trương Chính Đạo biểu tình cổ quái phối hợp với Vương Khả.