Cùng lúc, nơi cửa lớn đột nhiên xuất hiện hai bàn tay khổng lồ, ầm vang đón lấy hai người Trương Thần Hư Trương Chính Đạo.
Oanh!
Một tiếng rền vang, hai người lập tức bị đụng bay, hung hăng ném mạnh xuống đất.
- Hoàng Giác?
Cứu Diệu chân nhân cả giận quát.
- Ha ha ha ha, Cửu Diệu a Cửu Diệu, không ngờ ngươi lại không bị thôi miên? Được lắm! Ngươi đúng là khiến ta ngạc nhiên! Còn nữa, những lời các ngươi nói vừa rồi, ta đều nghe được. Nguyên thần chân linh của Trương Đông Lai đang ở trong tay ngươi?
Không hổ là tình nhân của Trương Đông Lai! Hừ, nhưng vậy thì đã sao? Người của ta tới rồi! Hôm nay, ta liền có thể đạt được ước nguyện! Ha ha ha ha!
Hoàng Giác cười lớn nói.
- Hoàng Giác? Ngươi vì đối phó ta mà bày ra bẫy rập này?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vương Khả, thù hận giữa ngươi ta cũng nên ngồi lại tính sổ được rồi. Hừ, ngươi làm hỏng bao nhiêu là chuyện tốt của ta! Lần này, ta đúng là chuyên môn nhắm đến ngươi, đồng thời, ta cũng muốn công pháp của ngươi. Giờ ngươi trực tiếp nói cho ta biết, hay là phải đợi ta đích thân luyện hồn đọc lấy?
Hoàng Giác lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn công pháp của ta? Công pháp của ta thì có gì hay?
Vương Khả trừng mắt hỏi.
Vương Khả nhớ được, lần đầu tiên mình và Hoàng Giác tranh đấu chính là vì công pháp của mình! Chỉ là lần đó ở dưới chân Âm Sơn, Hoàng Giác bị mình hủy đi một phân thân, cuối cùng thảm bại mà về.
- Công pháp ngươi có được hay không, chính ngươi rõ ràng! Làm sao? Ngươi cho rằng ngươi giấu được ta? Ta đã tra rõ ràng, công pháp ngươi có thể biến hóa, vừa có thể biến thành ma khí nồng đậm, vừa có thể thành là chính khí xung thiên, ngoài ra, còn có thể hấp nạp ngoại lực giúp bản thân tu hành! Thế còn chưa đủ tốt ư?
Hoàng Giác trầm giọng nói.
- Vậy là tốt?
Vương Khả tròn mắt hỏi lại.
- Trong thiên hạ này, công pháp tu luyện hấp nạp được ngoại lực tuy có không ít, nhưng phần lớn sẽ tự bạo mà vong, song, ta sớm nhìn ra, công pháp của ngươi đã tìm được yếu tố then chốt ngăn ngừa tự bạo! Công đức, đúng không nào? Chỉ cần có công đức, liền có thể tiêu trừ ẩn họa, liền có thể khiến tu vi một đường cao thăng, đúng không? !
Hoàng Giác trầm giọng nói.
Vương Khả nhíu mày, làm sao ngươi biết được đặc tính công pháp của ta?
- Ngoan ngoãn giao công pháp ra đây, ta có thể cho ngươi được chết thống khoái!
Hoàng Giác lạnh giọng quát.
- Hoàng Giác, ngươi chỉ được chỗ tốt của công pháp ta, nhưng ngươi biết công pháp ta khó luyện cỡ nào không?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Khó luyện hay không đều không quan trọng! Ta chỉ cần để cho phân thân tu luyện là được rồi, tu luyện tới trình độ này của ngươi là đủ! Công đức? Ta cũng có thể thu thập công đức!
Ta cũng có thể luyện! Phải biết, công pháp có thể ngăn cản xung kích từ Tứ Liên Nhân Hoàng mà không ngại, chính là thế gian hiếm thấy! Vương Khả, ta khuyên các ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, vì sao ta gạt ngươi tới đây? Chính là vì khiến ngươi triệt để đứt mất cơ hội chạy trốn! Vương Khả, đừng ép ta động thủ!
Hoàng Giác lạnh lùng nói.
- Ngươi đúng là tự tin!
Vương Khả thần tình cổ quái nói.
- Vương Khả, có thể ngăn cản được hắn không?
Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả.
- Yên tâm, Hoàng Giác chỉ là Võ Thần cảnh, ta sợ mẹ gì hắn! Ta ngăn hắn lại, các ngươi tiếp tục phá trận, chuyện này thì có gì khó đâu!
Vương Khả không thèm để ý nói.
- Tốt!
Trương Chính Đạo lập tức hét lớn.
- Vương Khả, ngươi đây là đầu đất ngoan cố, tự tìm chết!
Hoàng Giác cười lạnh nói.
Dứt lời, Hoàng Giác lao thẳng tới Vương Khả.
- Đã biết ta không sợ đánh, còn tới? Có phải đầu ngươi có vấn đề không?
Vương Khả vung tay thành chưỡng đánh tới.
Oanh!
Vương Khả tung chưởng đánh vào tay Hoàng Giác, toàn thân Hoàng Giác khẽ run lên, lại không thương tổn gì được Vương Khả.
- Lực lượng của ta quả nhiên bị ngươi hấp thu? Công pháp được lắm, tên gọi của nó là gì?
Hoàng Giác kinh hỉ nói.
AôI Đột nhiên, một cái miệng rộng xuất hiện sau lưng Hoàng Giác, miệng kia há to nuốt chửng lấy hắn.
Là Đại Nhật Nguyên Thần chớp mắt hiện ra, chuyển mắt liền tung chiêu chế địch.
Trương Thần Hư, Trương Chính Đạo, Cửu Diệu chân nhân đều tròn mắt nhìn Vương Khả, cái này, cứ thế liền kết thúc? Chúng ta còn chưa bắt đầu! Tên Hoàng Giác kia tính toán ngươi, hắn tới là để gây cười chắc?
- Nhân vật phản diện thường thường đều chết bởi nói nhiều, không sao, phá trận đi!
Vương Khả khinh thường nói.
- Hả? Được rồi!
Ba người tròn mắt nhìn Vương Khả.
Ngay lúc Vương Khả lộ vẻ đắc ý, đột nhiên trong bóng tối chợt có một bàn tay đánh tới, ầm vang xung kích Đại Nhật Nguyên Thần.
Oanh!
Một tiếng rền vang, một cỗ phong bạo xung kích khiến thân hình ba người chợt giật lui.
Phốc!
Đại Nhật Nguyên Thần bị trọng kích, miệng mở ra, Hoàng Giác bị nuốt xuống vừa nãy liền phun ra.
- Cái gÌ? Ai?
Vương Khả biến sắc.
Đại Nhật Nguyên Thần của hắn, lúc còn là Nguyên Thần Cảnh đỉnh phong đã có thể nuốt vào Võ Thần Cảnh trung giai, hiện nay ngưng thực đến có thể nuốt vào Võ Thần Cảnh cao giai, làm sao lại bị cự lực đánh nôn? Ai có được lực lượng lớn đến vậy?
Chỉ thấy, trong bóng tối chậm rãi đi ra một tên nam tử, lúc này người kia chính đang ngạc nhiên nhìn Đại Nhật Nguyên Thần:
- Hoàng Giác nói ta còn không tin, quả nhiên, công pháp này của ngươi đúng là tà môn!
- Tử Liên Nhân Hoàng?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Là Tử Liên Ma Thần? Không ngờ ngươi lại cấu kết với Hoàng Giác, cùng lúc mai phục ta?
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống.
Thiên Sư Đảo, Trương phủ!
Đại Nhật Nguyên Thần vừa mới nuốt vào Hoàng Thiên Sư, lại bị Tử Liên Ma Thần đánh cho phun ra!
- Là Tử Liên Ma Thần? Không ngờ ngươi lại cấu kết cùng Hoàng Giác, cùng lúc mai phục ta?
Vương Khả sầm mặt lại.
- Mai phục ngươi thì đã sao? Vương Khả, thù giết con, chúng ta cũng nên tính sổ với nhau rồi!
Tử Liên Ma Thần lạnh lùng nói.
- Ngươi chắc chứ!
Vương Khả híp mắt nói.
- Hình như ngươi có vẻ không sợ ta? Ngươi không biết ta đã thành Đăng Tiên Cảnh?
Tử Liên Ma Thần lạnh giọng nói.
- Ta biết, ngươi nuốt Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, thành là Đăng Tiên Cảnh, ngươi đột phá, ta cũng đột phá, giờ ta đã là Võ Thần Cảnh, ngươi còn chưa biết?
Vương Khả khinh thường nói.
Tử Liên Ma Thần: