- Đây là Bắc Đẩu Tử Lôi Trận, hỏng bét! Hỏng bét!
Nữ tử trung niên nôn nóng nói.
- Động thủ!
Đám người mặc đồ tang quanh bốn phía lập tức nhào về phía Vương Khả và Trương Thần Hư.
- Thiên Sư lĩnh vực!
Trương Thần Hư quát khẽ.
Oanh!
Nháy mắt, toàn bộ chúng nhân mặc đồ tang bị vây trong Thiên Sư lĩnh vực của Trương Thần Hư.
- Cửu Diệu sư thúc, đây rốt cục là chuyện gì? Còn nữa, chư vị đường thúc, biểu thúc, các ngươi làm sao thế... !
Trương Thần Hư kinh ngạc nhìn chúng nhân xung quanh.
- Bọn họ đều bị thôi miên, ta cũng bị thôi miên, nhưng ta chỉ giả bộ như bị thôi miên, linh đường này là bẫy rập dùng để đối phó Vương Khả!
Cửu Diệu chân nhân lo lắng nói.
- Cái gì? Đối phó ta?
Vương Khả sửng sốt.
Liên quan mẹ gì đến ta, ta chỉ là quần chúng ăn dưa thôi mà, sao lại nhằm vào ta?
- Hiện tại Bắc Đấu Tử Lôi Trận còn chưa triệt để ngưng tụ, giờ không phá nổi, nhưng lúc trận thành sẽ có một khoảnh khắc bạc nhược, đợi lúc đó hãng lao ra!
Cửu Diệu chân nhân nhìn hai người, dặn dò nói.
- Cửu Diệu chân nhân? Ngươi trước đừng gấp, vừa nay ngươi nói cái gì? Vì đối phó ta?
Vương Khả kinh ngạc hỏi lại.
Đối với chuyện bị nhốt trong Bắc Đầu Tử Lôi Trận, Vương Khả không sợ. Bản thân có công đức nơi tay, đại trận nào có thể vây được hắn? Giờ hắn cũng đã là Võ Thần Cảnh, còn cần gì sợ ai?
Chỉ là, đại trận này chuyên môn dùng để nhắm vào ta, có nhầm không đấy!
- Là Hoàng Giác!
Cửu Diệu chân nhân nói.
- Hoàng Thiên Sư?
Vương Khả không khỏi cả kinh.
- Đúng vậy, mấy ngày gần đây, Trương phủ một mực bị phong tỏa, chúng ta cũng bị phong ấn tu vi, thậm chí là bị thôi miên, mục đích là làm mồi nhử, hấp dẫn các ngươi chú ý, có phải người của ngươi từng lặng lẽ lẻn vào Trương phủ? Sau đó thấy được cảnh Trương Đông Lai mất mạng... !
Cửu Diệu chân nhân nhíu mày nói.
- Hả? Người của ta bị lừa? Là nhằm cố ý dẫn ta tới?
Vương Khả sầm mặt lại.
Cũng đúng, Trương Đông Lai rốt cục là phụ thân Trương Lý nhiị, dù hắn không nhìn mặt mũi Trương Thần Hư thì cũng phải nể mặt Trương Lý nhi, thật đúng thật là bẫy rập chuyên dùng để nhắm đến ta?
- Cửu Diệu sư thúc, rốt cục cha ta đã xảy ra chuyện gì? Hắn sao thế? Ngươi nói hắn còn có thể cứu?
Trương Thần Hư sốt sắng nói.
Nơi không xa, Trương Chính Đạo còn đang công kích trận pháp, riêng Vương Khả và Trương Thần Hư thì chia nhau bảo hộ Cửu Diệu chân nhân và thi thể Trương Đông Lai.
- Cha ngươi trúng độc, hắn lơ là, trúng gian kế của Hoàng Giác.
Uống phải Phệ Thần Trà, nguyên thần cấp tốc sụp đổ, lúc ấy hắn vội vã đi về tìm ta, biết rõ không ổn, bèn dùng bí pháp tách nguyên thần chân linh đi, giấu ở chỗ ta, chỉ lưu lại một sợi thần niệm điều khiển thân thể, đợi lúc Hoàng Giác đuổi tới, nguyên thần trong bản thể đã tán hết, triệt để “chết đi” nhưng ngươi yên tâm, nguyên thần chân linh của cha ngươi đã được ta cất kỹ, chờ chúng ta vượt qua nguy cơ liền có thể giúp cha ngươi phục sinh!
Cửu Diệu chân nhân vội nói.
- Phệ Thần Trà? Thứ này, đây không phải trọng bảo của ma đạo ư? Sao Hoàng Giác lại có được?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Hắn? Hắn cấu kết với tà ma. Hoàng Giác, Hoàng Thiên Sư? Ta thực sự không ngờ, hắn lại đi cấu kết với tà ma!
Cửu Diệu chân nhân thần sắc khó coi, kinh hãi nói.
- Cửu Diệu chân nhân! Vừa rồi ngươi nói nguyên thần chân linh của Trương Đông Lai đang ở trong tay ngươi? Có thể trước giao cho Trương Thần Hư được không? !
Vương Khả trầm giọng nói.
- Vương Khả, Cửu Diệu sư thúc và cha ta cũng tính là đạo lữ. Mẹ ta chết rồi, trước nay một mực là Cửu Diệu sư thúc chiếu cố ta và sư tỷ! Nàng không phải người ngoài!
Trương Thần Hư lập tức giải thích nói.
- Ổ? Ngại quá! Ta hiểu lầm!
Vương Khả cười khổ nói.
Cửu Diệu chân nhân này là mẹ kế của Trương Thần Hư. Xem ra mình đã lo thừa.
- Không sao, ngươi cũng là vì tốt cho Đông Lai, Đông Lai tách nguyên thần chân linh ra, muốn quay trở về trong cơ thể không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa trong nhục thân Đông Lai còn có Phệ Thần Trà sót lại, hiện tại chưa thể hồi sinh được!
Cửu Diệu chân nhân lắc đầu nói.
- Cửu Diệu sư thúc, ta tới giúp ngươi mở ra phong ấn!
Trương Thần Hư tức tốc bước đến.
Cửu Diệu chân nhân gật đầu. Để Trương Thần Hư giơ tay đặt trên lưng.
Oanh!
Toàn thân Cửu Diệu chân nhân khẽ run lên, một cỗ khí tức Nguyên Thần Cảnh tản ra.
Cửu Diệu chân nhân lập tức lấy ra nắp quan tài, đậy lại cho Trương Đông Lai, sau đó lật tay thu về, nhập Trương Đông Lai vào trong pháp bảo của mình.
Oanh !
Nơi xa, Trương Chính Đạo lần nữa nên vang một tiếng, bay ngược ra sau.
- Trận pháp này không oanh phá được, bên trong như là có tuyệt thế cường giả, mẹ nó, sao lại thế được, ta đã là Võ Thần Cảnh rồi, lại vẫn không đánh lại?
Trương Chính Đạo buồn bực nhìn hỏa diễm màu tím hừng hực quanh bốn phía.
Chỉ thấy, bên trong hỏa diễm màu tím ẩn ẩn xuất hiện bảy ngôi sao lấp lánh.
- Hoàng Giác gây ra động tĩnh lớn như vậy? Chẳng lẽ không sợ bị người khác biết được?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Bắc Đầu Tử Lôi Trận này do đệ nhất bảo vật Thất Tinh Lôi Châu của Thiên Sư Điện bày ra mà thành, trong trận hình thành nên không gian Tử Hỏa, một khi bày trận thành công, bên ngoài liền không nghe được động tĩnh gì, hơn nữa, uy lực trận này cực lớn, Võ Thần Cảnh căn bản không phá nổi. Rất rõ ràng, bọn họ không có ý định để cho chúng ta ra ngoài!
Cửu Diệu chân nhân lo lắng nói.
- Bắc Đầu Tử Lôi Trận?
Vương Khả khẽ nhíu mày, miệng lẩm bẩm nhắc lại.
- Cửu Diệu sư thúc, vậy lúc nào thì mới có thể lao ra?
Trương Thần Hư lo lắng nói.
- Sắp, sắp rồi, nháy mắt khi Bắc đấu Thất Tinh sáng chói cũng chính là thời điểm đại trận yếu nhất. Đến lúc đó, chúng ta cùng lúc phóng về phía cửa lớn! Đó là cơ hội duy nhất!
Cửu Diệu chân nhân thần tình lo lắng nói.
Ông!
Chợt thấy, tử hỏa quanh bốn phía đại trận chậm rãi hội tụ về phía bảy ngôi sao lấp lánh, nháy mắt, bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ còn lại bẩy ngôi sao tỏa ra tử quang chói mắt.
- Chính là lúc này, động thủ!
Cửu Diệu chân nhân vội vàng nói.
- Phát Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư đồng thời phóng tới cửa lớn.