Bất Diệt Thần Vương

Chương 1984: Cái chết của Trương Đông Lai




- Chính bởi thế bọn họ mới cảm thấy không thích hợp, người của ta thật không dễ dàng mới tiểm phục được vào trong nhà ngươi, phát hiện trong nhà các ngươi treo đầy vải trắng, cha ngươi đã nằm trong quan tài!

Vương Khả nói.

- Không thể nào, nếu cha ta chết rồi, tại sao không người đến nói cho ta biết!

Trương Thần Hư gấp gáp nói.

- Đã bảo là phong tỏa tin tức! Sao bọn họ còn truyền tin cho ngươi?

Vương Khả trầm giọng nói.

- Không được, không được, ta phải quay về xem xem, ta phải lập tức quay về!

Trương Thần Hư hốt hoảng nói.

- Đại bá chết rồi? Hơn nữa tin tức còn bị cố ý phong tỏa? Đến cùng là vì sao? Vương Khả, ngươi còn có tin tức nào khác không?

Trương Chính Đạo nhìn Vương Khả, trầm giọng hỏi.

- Không có! Chẳng qua, cha Trương Thần Hư chết bất đắc kỳ tử, khẳng định là có âm mưu, mà ở Diêm La hoàng triều, người có thể phong tỏa tin tức này nhất định phải có quyền thế cực cường đại! Các ngươi hiện tại vừa khéo cũng là Võ Thần Cảnh, chúng ta cùng lúc bồi ngươi đi một chuyến!

Vương Khả nói.

- Được!

Trương Chính Đạo lập tức ứng tiếng.

- ĐI! ĐIỊI Trương Thần Hư bách không kịp đợi muốn xông đi ra.

- Tử Bất Phàm, chính ngươi theo sau! Đến Diêm La hoàng triều gặp lại:

Vương Khả quay sang gian phòng ở bên kêu nói.

Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư dù nghi hoặc, nhưng, lúc này lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên không tiện truy cứu nhiều, tùy theo Vương Khả lao nhanh ra cao ốc, nhắm thẳng về phía Diêm La hoàng triều ở hướng đông.

Đợi Vương Khả đi rồi, Tử Bất Phàm mới lặng lẽ đi theo.

Tốc độ đám người Vương Khả rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đã tới Diêm La hoàng triều!

Từ xa đã có thể nhìn thấy một thành trì khổng lồ giáp biển, trên trời có biển mây công đức, thành trì phía dưới chính là Diêm La Thần Đôi!

Chẳng qua lúc này cả ba người đều không tâm tình quan sát Diêm La Thần Đô, mà hạ xuống một hải đảo cạnh đó.

Trên hải đảo tràn ngập sương mù, ẩn ẩn có thể nhìn thấy vô số cung điện và trận pháp!

- Đó là Thiên Sư Đảo, trên đảo chính là nơi trú đóng của Thiên Sư Điện, nhà đại bá, nhà chúng ta ở ngay kia!

Trương Chính Đạo chỉ Thiên Sư Điện cách đó không xa.

Lúc này Trương Thần Hư gấp gáp muốn về nhà, không muốn trì hoãn dù chỉ một giây, nháy mắt liền bay thẳng tới.

- Trương Thần Hư, đừng nóng, chúng ta trước xem xét tình hình cái đã, người của ta báo nói, nhà ngươi bị phong tỏa, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm! Trước xem xem rồi tính!

Vương Khả kêu lên.

- Ta không chờ được nữa!

Trương Thần Hư lại vẫn kiên trì.

Mắt thấy cửa lớn trước mặt treo lên hai chữ Trương phủ.

- Dừng lại! Người nào!

Từ cửa ra vào lập tức xông ra hai nam tử khoác đạo bào cản lại Trương Thần Hư.

- Cút ngay!

Trương Thần Hư trừng mắt quát.

Ba Nháy mắt, hai nam tử đạo bào bị đánh bay. Trương Thần Hư mở ra cửa lớn xông vào.

Vừa vào trong, chỉ thấy trong nhà treo đầy vải trắng!

- Cha? Cha!

Trương Thần Hư cả kinh kêu lên.

- Công tử trở về?

Một tên quản gia Trương phủ, thân khoác tang bào, ngạc nhiên nhìn Trương Thần Hư.

- Cha ta đâu?

Trương Thần Hư kêu lên.

- Ở đại sảnh, ở... !

Trên mặt quản gia kia lập tức hiện vẻ bi thương.

- Trương phủ này, có Âm Chướng Trận? Còn có trận pháp cách âm? Trận pháp sương mù? Có gì đó không đúng!

Vương Khả sầm mặt lại nói.

- Cha!

Trương Thần Hư lại sốt sắng xông thẳng vào trong đại đường.

Lúc này, Trương Thần Hư đã không lo được cái khác, thấy được vải trắng chăng khắp bốn phía lại càng kinh hoảng. Không chút do dự vọt vào.

- Vương Khả, ta cũng đi vào xem xem, nếu đại bá thật chết rồi, phía gia gia, ta không biết phải ăn nói thế nào!

Trương Chính Đạo cũng lo lắng vọt tới.

Dù trong lòng Vương Khả đầy nghi hoặc, song lúc này cũng vội vàng tiến vào theo, rốt cuộc, Trương Đông Lai này rất có thể là cha vợ mình... Hết cách rồi... dù có khả năng gặp nguy hiểm cũng phải vào. Lại nói, giờ mình đã có lực lượng nhất định, sợ cái gì?

Lập tức, cả đám đi đến hậu viện đại đường.

Trong hành lang hậu viện, một ít người khóc lóc đứng đấy, một chiếc quan tài đặt trên linh đường, bên cạnh là một nữ tử trung niên mặc đạo bào quỳ gối xuống đất, tròng mắt đỏ bừng, thân khoác tang phục, thần sắc bi thương.

- Công tử? Công tử trở về!

- Công tử, sao giờ ngươi mới trở về!

- Thần Hư, ngươi không thể gặp mặt đại ca lần cuối!

Đám người trong nội viện lập tức vây lại.

Nhưng, Trương Thần Hư căn bản không nhìn đám người này mà nhào thẳng về phía quan tài.

Nắp quan tài còn không đậy lại, lúc này bên trong đang nằm một vị nam tử, không phải Trương Đông thì còn là ai?

- Cha! Cha! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao cha lại thế này!

Trương Thần Hư lập tức kêu lên bi thống.

- Thật chết rồi?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Trương Chính Đạo sốt sắng chạy tới, kiểm tra thi thể trong quan tài, biến sắc nói:

- Đại bá! Đã xảy ra chuyện gì? Đại bá mới vào Võ Thần Cảnh, sao lại chết được?

- Cha ta sao thế này? Sao cha ta lại chết?

Trương Thần Hư tròng mắt đỏ hồng, quay mặt nhìn về phía đám đông.

- Sao các ngươi quay về? Hư nhi! Còn cả ngươi nữa, Trương Chính Đạo, sao các ngươi lại quay về? Không hay!

Nữ tử trung niên quỳ ở bên chợt biến sắc.

- Cửu Diệu sư thúc, cha ta chết như thế nào, cha ta chết như thế nào?

Trương Thần Hư rưng rưng nhìn về phía nữ tử kia.

- Cửu Diệu chân nhân, là ai hại chết đại bá ta?

Trương Chính Đạo cũng gấp gáp hỏi.

Nữ tử trung niên đột nhiên cả kinh, biến sắc nói:

- Các ngươi đi mau, nhanh, mang theo thi thể cha ngươi, mang theo ta rời đi, cha ngươi còn có thể cứu được, nhanh!

- Cái gì?

Trương Thần Hư sửng sốt.

- Các ngươi trúng kế! Đây là bẫy rập, một bẫy rập được bố trí chờ các ngươi!

Nữ tử trung niên nôn nóng hối thúc.

Vương Khả biến sắc. Lập tức muốn xông ra Trương phủ.

Oanh!

Đúng lúc này, trong Trương phủ đột ngột xuất hiện một kết giới đen nhánh, vô số đốm lửa màu đỏ tía bao trùm Trương phủ, khiến người không chỗ để trốn.

Thiên Sư Đảo Trương phủ bị một kết giới hỏa diễm màu tím bao khỏa, kết giới khổng lồ này khốn chặt tất cả mọi người.

- Không hay!

Trương Chính Đạo biến sắc, vội xông đi qua.

Oanh!

Một tiếng rên vang, lực lượng Võ Thần Cảnh của Trương Chính Đạo bị cường hành cần lại. Trương Chính Đạo biến sắc, tiếp tục đánh thẳng đến kết giới.