Bất Diệt Thần Vương

Chương 1979: Không phải ma khí




- Không, không dám, chủ thượng, chúng ta không dám!

Tứ Liên Nhân Hoàng đầu đầy mồ hôi, vội nói.

- Sáu viên Đăng Tiên Châu này, năm viên trong đó do các ngươi chia nhau, viên cuối cùng đưa cho Tiểu Huyền! Đồng thời, Ma Thập Tam, giao cổ dẫn Vạn Niên Cổ của bốn người bọn hắn vào trong tay Tiểu Huyền!

Vương Cô Sơn trầm giọng nói.

- Hả?

Tứ Liên Nhân Hoàng biến sắc.

- Vâng!

Ma Thập Tam lại ứng tiếng nói.

Đồng thời, Ma Thập Tam trừng mắt nhìn Tứ Liên Nhân Hoàng, các ngươi còn ngập ngừng cái gì? Đợi các ngươi đạt tới Đăng Tiên Cảnh liền có thể tự mình khu trừ Vạn Niên Cổ, chẳng lẽ giờ còn dám làm trái lệnh từ chủ thượng? -- Vâng!

Tứ Liên Nhân Hoàng cũng kịp hồi thần lại, ứng tiếng nói.

- Cứ vậy đã, Ma Thập Tam, ngươi đi làm!

Vương Cô Sơn trầm giọng nói.

- Vâng, chỉ là chủ thượng, sao ngài không đích thân giao cho Ác Hoàng?

Ma Thập Tam hiếu kỳ nói.

- Giờ ta không muốn gặp nàng!

Vương Cô Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Ma Thập Tam lập tức cúi đầu ứng tiếng nói.

Năm người đều biết, chủ thượng chính đang căng thẳng với Ác Hoàng, chẳng qua, có căng thẳng đến mấy thì đấy cũng là chuyện riêng của vợ chồng bọn hắn, bản thân tốt nhất đừng nhúng tay.

Sau khi đưa sáu viên Thiên Đạo Đăng Tiên Châu giao cho Ma Thập Tam, nháy mắt Vương Cô Sơn liền đi trở về đại điện.

- Từ giờ phút này bản tôn phải bế quan khôi phục tu vi! Bất luận kể nào đều không được quấy nhiễu!

Vương Cô Sơn trầm giọng nói.

Két!

Cửa đại điện ầm vang đóng lại.

Khoảnh khắc đại điện đóng lại, bốn phía lập tức toát ra hào quang bảy máu, hiển nhiên Vương Cô Sơn đã bố trí lượng lớn cấm pháp.

ầm ầm!

Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, lấy đại điện này làm trung tâm, linh khí bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ về đại điện nơi Vương Cô Sơn bế quan. Trong lúc bế quen, ngay cả Ác Hoàng, Vương Cô Sơn cũng không muốn gặp.

- Chúng thần tuân mệnh!

Năm người đồng thanh ứng tiếng nói.

Tứ Liên Nhân Hoàng thi lễ, sau đó liền đều quay đầu nhìn Ma Thập Tam.

- Lệnh của chủ thượng, tự nhiên không ai dám làm trái. Cầm đi, mỗi người một viên! Sau đó năm người chúng ta cùng nhau tới cửa Ác Thần Điện, đợi Ác Hoàng đi về!

Ma Thập Tam trầm giọng nói.

- Được!

Tứ Liên Nhân Hoàng ứng tiếng nói.

Lập tức, năm người vội chia nhau Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, nuốt vào trong bụng.

Nháy mắt khi Thiên Đạo Đăng Tiên Châu vừa được nuốt xuống, quanh thân năm người lập tức toát ra từng đợt tinh quang, từng điểm sáng tựa như sao trời vờn quanh ngoài thân bọn họ, linh khí quanh hư không bốn phía cuồn cuộn tụ về phía năm người.

- Hay cho Thiên Đạo Đăng Tiên Châu, hay cho Thiên Đạo chỉ lực, ta cảm giác được, tu vi không cách nào đột phá trước kia đã sắp có thể xông phá vỡ Thần Cảnh, đạt tới Đăng Tiên Cảnh, ta cảm giác được Đăng Tiên Kiếp sắp tới!

Hắc Liên Nhân Hoàng kinh ngạc nói.

- Đăng Tiên Kiếp?

Hồng Liên Nhân Hoàng khẽ nhíu mày.

- Thiên Đạo Đăng Tiên Châu được Thiên Đạo chúc phúc, dù Đăng Tiên Kiếp có đến thì cũng chỉ là thiên kiếp yếu nhất, cho có mà thôi. Chẳng mấy chốc năm người chúng ta đều sẽ Đăng Tiên Cảnh!

Tử Liên Nhân Hoàng hưng phấn nói.

- Đăng Tiên Cảnh? Ngày này, chúng ta đã đợi ngàn năm, may mà có chủ thượng!

Bạch Liên Nhân Hoàng cảm thán nói.

- Đi, chúng ta đi nghênh chủ mẫu!

Ma Thập Tam trầm giọng nói.

- ỦI Tứ Liên Nhân Hoàng ứng tiếng nói.

Lúc này, Vương Cô Sơn trở về, chúng nhân tìm được chỗ dựa, đối với lệnh từ Vương Cô Sơn, bọn hắn không dám có chút nào qua loa. Rốt cuộc, dù tạo hóa của mình có lớn đến mấy thì cũng chỉ là sắp thành Đăng Tiên Cảnh, trong khi Vương Cô Sơn lại đã là Tiên Nhân!

Hai canh giờ sau, ngoài cửa Ác Thần Điện!

Quanh thân Ma Thập Tam, Tứ Liên Nhân Hoàng bốc lên từng hồi tỉnh quang, cung kính bái lạy Ác Hoàng vừa trở về.

Ở bên, Hoàng Thiên Phong tiếp lấy viên Thiên Đạo Đăng Tiên Châu cuối cùng do Ma Thập Tam đưa tới, ngoài ra còn có bốn phần cổ dẫn Vạn Niên Cổ.

Ác Hoàng lại nhìn đại điện được bao phủ bởi hào quang bảy màu nơi không xa, thần sắc không giấu được vẻ phức tạp.

- Hắn không muốn gặp ta?

Ánh mắt Ác Hoàng chớp qua một tia ủy khuất, cắn môi nói.

Thập Tam cung kính đáp lời:

- Chủ mẫu, chủ thượng chỉ nhắn nhủ như vậy!

- Ngươi gọi trẫm là gì?

Ác Hoàng đột nhiên trừng mắt nhìn Ma Thập Tam.

- Chủ, chủ mẫu?

Ma Thập Tam khẩn trương nói.

- Ngươi nói lại lần nữa, ngươi gọi trẫm là gì?

Trong mắt Ác Hoàng lóe lên một tia sát khí.

Ma Thập Tam biến sắc, sao Ác Hoàng lại đột nhiên nổi giận? Ta phải làm thế nào? Vừa nãy mới đáp ứng chủ thượng không được bất kính với Ác Hoàng, nhưng bây giờ... ! Ta phải làm thế nào?

Không gọi chủ mẫu thì gọi là gì?

- Hoàng, hoàng thượng!

Ma Thập Tam đột nhiên phúc chí tâm linh, cung kính nói.

- Hừi Ác Hoàng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới không tiếp tục truy cứu.

- Ác Hoàng, lúc trước, có nhiều đắc tội, mong ngài lượng thứt Tứ Liên Nhân Hoàng lập tức cung kính bái lạy nói.

Hết cách rồi, cổ dẫn của hắn rơi vào trong tay Ác Hoàng, huống hồ chủ thượng đã trở về, bản thân chỉ còn cách tiếp tục cúi đầu!

Ác Hoàng nhìn Tứ Liên Nhân Hoàng một cái, trong mắt chớp qua hàn ý. Mặc dù được đến cổ dẫn của Tứ Liên Nhân Hoàng, nhưng đương nhiên Ác Hoàng sẽ không tự mình động thủ giết Tứ Liên Nhân Hoàng, rốt cuộc, phu quân không giết Vương Khả, nàng làm sao có thể giết bọn hắn được! Chẳng qua... !

- Tứ Liên Nhân Hoàng? Các ngươi có còn muốn tiếp tục lập quốc, tranh đấu với Đại Ác hoàng triều?

Ác Hoàng trầm giọng nói.

Tứ Liên Nhân Hoàng biến sắc, cái này, đây là ý gì?

- Hoàng thượng? Ý ngài là?

Ma Thập Tam nhíu mày nói.

- Hạn các ngươi trong vòng nửa năm, chỉnh lý lại hết thảy Tứ Liên hoàng triều, sau đó chính thức tán quốc, thần phục Đại Ác hoàng triều! Ô Trung Thần Châu chỉ có một tiếng nói của Ma đạo, đó chính là Đại Ác hoàng triều! Không cho phép còn có tiếng nói khác!

Ác Hoàng lạnh lùng nói.

Tứ Liên Nhân Hoàng biến sắc, tán quốc? Cái này, cái này... đây là muốn tước đoạt hết thảy quyền lợi của chúng ta?

- Tứ Liên Nhân Hoàng, chủ thượng đã quay về, các ngươi còn muốn chấp chưởng một phương thế lực, đối đầu với chủ thượng?

Ma Thập Tam đột nhiên kêu nói.

Chủ thượng đã quay về, Đại Ác hoàng triều này dù là do Ác Hoàng chấp chưởng, nhưng rất nhanh chủ thượng liền có thể khôi phục tu vi, đến lúc đó, Đại Ác hoàng triều còn không phải do chủ thượng nắm quyền?