Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trương thiên sư.
- Không sai, phân thân trước đó của ta hơn 200 năm trước gặp qua Diêm La Nhân Hoàng, lúc ấy chắc chắn hắn phải là đăng Tiên cảnh!
Trương thiên sư khẳng định nói.
- Sao có thể? Lúc ở vực sâu hắn chỉ là Võ Thần cảnh đỉnh thôi, sao lại là đăng Tiên cảnh?
Thiện Hoàng ngạc nhiên nói.
- Ta không biết, hiện tại cái gì ta cũng không rõ, chờ ta khôi phục tu vi ta sẽ lại đi điều tra thử. Vì sao chứ? Ta cũng muốn hỏi sư huynh một chút, lúc trước ta thế thân hắn, hắn đáp ứng chiếu cố con cháu ta, thì sao sau đó lại hãm hại chúng hết? Đặc biệt là cháu gái kia của ta, hừ, ngay cả Dao Trì thần công} cũng bị người ta đánh tráo, rốt cuộc là vì cái gì!
Trương thiên sư sắc mặt khó coi nói.
Hiển nhiên, bị bằng hữu thân thiết nhất phản bội, tâm tình Trương thiên sư cũng cực kỳ khó chịu.
- Vậy, Trương thiên sư, chừng nào tu vi ngươi mới khôi phục lại?
Vương Khả hiếu kỳ hồi.
- Chắc phải bế quan hai ba năm, mà không chỉ Tam Đại đăng Tiên cảnh chúng ta, Vương Cô Sơn kia nhất định cũng cần một quãng thời gian mới không thể khôi phục đỉnh cấp.
Trương thiên sư nói.
- Trương thiên sư, ngươi và Vương đại tiểu thư bế quan ở Chiến Thần Điện nhé?
Thiện Hoàng mời mọc.
- Không cần, chỗ chúng ta bế quan, tự chúng ta biết là được.
Trương Tây Lai, dẫn ta đi.
Trương thiên sư nhìn về phía Trương Tây Lai.
- Vâng, cha!
Trương Tây Lai ứng tiếng.
- Vương đại tiểu thư, chư vị, cáo từ!
Trương thiên sư trịnh trọng nói.
Trương Tây Lai mang theo Trương thiên sư bay lên không trung, rồi biến mất ở phía chân trời.
- Như thế, thì, Vương đại tiểu thư, trước cùng chúng ta quay về Thiện Hoàng đô đi?
Thiện Hoàng lại mời.
Vương đại tiểu thư gật đầu, cũng không có cự tuyệt.
- Hoàng Thượng, nếu thần đã chứng minh mình trong sạch xong, vậy thần khoan chưa quay về cùng mọi người, chờ thần vội việc này đã rồi mới trở về.
Vương Khả tức khắc mở miệng nói.
Trở về? Trở về lại bị ngươi bắt bẻ chuyện Long Ngọc à? Giỡn chơi chắc? Ta cũng đâu phải kẻ thích bị ngược?
- Ngươi còn có chuyện gì?
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
- Còn có một vị Bồ Tát cần ta chiếu cố, ta muốn đi gặp một chút.
Các vị, các ngươi đi về trước đi!
Vương Khả nói.
Thiện Hoàng nhíu mày nhìn Vương Khả, cứ cảm thấy hình như Vương Khả đang có chuyện gạt mình.
- Vương Khả, để ý khuyển tử dùm cho.
Tây Môn Thuận Thủy hơi thi lễ.
- Không dám, không dám!
Vương Khả cũng khách khí nói.
Ban nãy Tây Môn Thuận Thủy không ngừng bảo vệ mình trước mặt Thiện Hoàng, chính là đã giúp mình đại ân, nhân tình này, có giúp hắn trông coi hài tử cũng đáng, không uổng công mình dốc sức dạy dỗ Tây Môn Tĩnh như vậy.
- Vương Khả, tự ngươi cẩn thận.
Hoàng Nguyệt Nga mở miệng nói.
- Vâng, sư nương.
Vương Khả gật gật đầu.
- HừI Thiện Hoàng hừ lạnh, sau đó vung tay áo, quay đầu không thèm để ý Vương Khả nữa.
Đoàn người bay lên không trung, hướng về phía Thiện Hoàng đô, chỉ để lại một mình Vương Khả đứng đó thở phào nhẹ nhõm.
Đại Ác Hoàng triều, Ác Thần đô, trong một gian đại điện!
Oanh!
Ma Thập Tam bị Vương Cô Sơn dùng một chưởng chụp nát, Ma Thập Tam hóa thành một luồng khói, chậm rãi ngưng tụ một lần nữa, sống lại hình người.
- Đa tạ chủ thượng giết ta!
Ma Thập Tam cảm kích bái tạ.
Lúc trước Ác Hoàng tra tấn Ma Thập Tam thê thảm, Tứ Đại Liên Hoàng cũng không dám giúp Ma Thập Tam, chỉ có thể đứng nhìn, dẫu sao chủ thượng với Ác Hoàng là phu thê, e rằng mình giúp Ma Thập Tam, chủ thượng sẽ bực bội.
- Được rồi, nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc một ngàn năm qua đã xảy ra chuyện gì. Dám gạt ta, hẳn các ngươi biết kết cục sẽ thế nào!
Vương Cô Sơn lạnh lùng nhìn năm thuộc hạ trước mắt.
- Vâng, chúng ta không dám lừa gạt chủ thượng.
Đám người Ma Thập Tam lập tức cung kính bái.
Ác Thần Đô, trong một gian đại điện!
Ma Thập Tam mang theo Tứ Liên Nhân Hoàng bái lạy về phía Vương Cô Sơn! Đồng thời kể lại hết thảy những gì xảy ra trong suốt ngàn năm qua. Đối với Vương Cô Sơn, năm người không dám có chút nào giấu diếm, chi tiết tất cả mọi đại sự đều được nói rõ ràng. Càng không dám nói ngoa, nếu lừa gạt mà sau này bị Vương Cô Sơn tra ra được chân tướng, vậy bọn hắn liền triệt để đi đứt.
- Chủ thượng, lần trước dùng Phù Không Thạch tính toán Ác Hoàng, chúng ta cũng là bị bức đành chịu, hơn hai trăm năm qua, Ác Hoàng nơi nơi bức bách, chúng ta đã bị ép vào đường cùng!
- Chủ thượng, Tử Liên Thánh Sứ là người đầu tiên đưa ra đề nghị, hắn mới là chủ mưu, Tử Liên Thánh Sứ kia là phân thân của Hoàng Thiên Sư Diêm La hoàng triều! Chúng ta đều bị hắn lừa!
- Chủ thượng, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền, nhất thời hồ đồ mà thôi!
- Chủ thượng, chúng ta biết tội! Mong chủ thượng khoan dung!
Nghe vậy, Tứ Liên Nhân Hoàng vội thấp thỏm quỳ xuống.
Phải biết, những tội lỗi khác đều không tính là gì, nhưng, riêng tội giết chết Ác Hoàng thì to lắm. Dù Ác Hoàng có mâu thuẫn với chủ thượng thì cũng là thê tử của chủ thượng. Hắn phải nên làm thế nào cho phải đây?
- Chủ thượng, ta cũng có tội, đương sơ tuy đã phát hiện một chút manh mối, nhưng ta lại không quá để tâm, ta... !
Ma Thập Tam ở bên cũng vội thỉnh tội nói.
Vương Cô Sơn ngồi trên bảo tọa, quanh thân bao phủ bởi ánh sáng bảy màu, thấy không rõ nét mặt, nhưng mà, lúc này bàn tay bắt lấy tay vịn bảo tọa, tay vịn kia lại bị đầu ngón tay hắn nặn ra từng đạo vết rạn.
Trong lòng Vương Cô Sơn đang rất không bình tĩnh.
- Chủ thượng, chúng ta biết sai rồi! Xin cho cơ hội lập công chuộc tội!
Ma Thập Tam lần nữa quỳ xuống bái lạy.
- Chủ thượng, chúng ta biết sai rồi!
Tứ Liên Nhân Hoàng cũng quỳ xuống cầu xin.
Đại điện sa vào trong trầm mặc, hệt như Vương Cô Sơn đang cố đè nén lửa giận trong lòng.
Qua lúc lâu, Vương Cô Sơn mới hít thở sâu một hơi, nói:
- Ta và Khương Huyền đúng là có mâu thuẫn cãi nhau, nhưng, Khương Huyền là thê tử của ta, các ngươi không biết ư? Khương Huyền gây áp lực với các ngươi hơn hai trăm năm, các ngươi bị bức đành chịu? Nhưng mà Khương Huyền cũng đây giết các ngươi?
- Chúng ta!
Nét mặt Tứ Liên Nhân Hoàng cứng lại.