Ta sắp trở thành vật hi sinh của cha vợ và mẹ vợ? Cuộc sống đẹp tươi ta mới vừa mơ tới, nay sắp tan thành vụn vỡ?
Ác Hoàng nhìn nhìn Vương Khả, lại lắc đầu:
- Không được!
- Cái gì? Không được? Tiểu Huyền, hắn vừa rồi nhục nhã ta, ta chỉ là muốn hắn chết, ngươi cũng không chịu?
Vương Cô Sơn trừng mắt kinh ngạc nói.
Phải biết rằng, một ngàn năm trước, dù là thân nhân của tiểu Huyền mà nói xấu mình, tiểu Huyền cũng sẽ bảo hộ mình, hiện tại, vì một tiểu tử thối cư nhiên không màng mình bị xúc phạm?
Mình chỉ muốn lấy lại chút thể diện thôi, tiểu Huyền cũng không cho?
- Vương Khả là người của Long Ngọc, cũng là thủ hạ của ta. Cũng giống như đám người Ma Thập Tam, Tứ Đại Liên Hoàng là thủ hạ của ngươi vậy. Bây giờ ta muốn Ma Thập Tam cùng Tứ Đại Liên Hoàng chết, ngươi có bằng lòng không?
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Này sao giống nhau được!
Vương Cô Sơn không thoải mái nói.
- Dĩ nhiên giống nhau! Ngươi che chở bọn họ, ta cũng che chở Vương Khả!
Ác Hoàng lắc đầu nói.
Ác Hoàng nói xong, Vương Khả cách đó không xa thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn là mẹ vợ tốt.
Vương Cô Sơn nhìn chằm chằm Ác Hoàng một hôi lâu, vừa bực bội vừa có chút bất mãn:
- Tiểu Huyền, ngươi thay đổi!
- Đúng vậy, ta thay đổi, ta đã trở nên không còn tuyệt đối nghe lời ngươi, ta đã trở nên không còn hi sinh hết thảy vì ngươi. Năm đó, ta vì đi theo ngươi, thậm chí phản bội gia tộc, thậm chí trở mặt thành thù với phụ thân huynh đệ, không màng tất cả. Cho dù nhập Ma ta cũng không tiếc! Chúng ta đã thể non hẹn biển với nhau, thế nhưng, một ngàn năm qua, ngươi có biết một ngàn năm qua ta phải chịu đựng những gì không? Ta không thay đổi không được, nếu ta không thay đổi, dù không tự sát ta cũng sẽ chết! Đám thủ hạ tốt này của ngươi, Ma Thập Tam, Tứ Đại Liên Hoàng, bọn họ hợp nhau thiết cục bẫy rập ta, muốn ta chết không có chỗ chôn! Nếu không phải Vương Khả cứu ta, hiện tại ta đã thân tử đạo tiêu! Nếu không phải Vương Khả cứu ta, ta đã chết từ sớm! Vậy mà ngươi còn để ý đám thủ hạ của ngươi sao?
Ác Hoàng rơm rớm ước mắt, như thể muốn phát tiết vô số oán khí đè nặng trong lòng.
- Cái gì?
Vương Cô Sơn sầm mặt xuống, toàn thân bắn ra hàn khí về phía đám người Ma Thập Tam.
- Chủ thượng thứ tội, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, chúng ta... !
Tứ Đại Liên Hoàng tức khắc nôn nóng kêu lên.
- Chủ thượng thứ tội, thần không tham dự âm mưu của bọn họ!
Ma Thập Tam cũng nôn nóng kêu.
Vương Cô Sơn âm trầm nhìn đám thuộc hạ của mình, quanh thân tỏa ra sát khí ngập trời, nhưng rốt cuộc hắn vừa mới thoát khỏi phong ấn, còn rất nhiều chuyện cần điều tra làm rõ.
- Được rồi, được rối, chuyện Vương Khả không cần ngươi tới xử lý nữa, chờ ta điều tra xong lại tính tiếp.
Vương Cô Sơn trầm giọng nói.
Hiển nhiên, một ngàn năm này đã phát sinh quá nhiều chuyện, tiểu Huyền thay đổi, đám người Ma Thập Tam thay đổi, đã lâu không quản, chờ mình khôi phục đỉnh cấp, chưởng quản mọi thứ lại tính tiếp.
- Khương Hoàng, hừ, đây là chuyện nhà ta, ngươi xem đủ rồi chứ? Xem đủ rồi thì cút đi cho ta!
Vương Cô Sơn trừng mắt nhìn Thiện Hoàng, bực bội quát.
Thiện Hoàng lại cười to nói:
- Vương Cô Sơn, ta đã nói với ngươi rồi, một ngàn năm qua thế đạo đã thay đổi, ngươi lại cứ không tin, ha, ha ha ha ha!
Vương Cô Sơn lạnh lùng nhìn Thiện Hoàng.
- Sư tôn, Đại Đế vị dung nhập thân thể Long Ngọc, ai cũng đừng hòng đoạt! Sư tôn, các ngươi cũng không cần tranh! Các ngươi đi trước đi, ta không có việc gì hết!
Vương Khả cũng hô lên với Trần Thiên Nguyên ở xa xa.
Trần Thiên Nguyên sắc mặt phức tạp nhìn về phía đồ đệ này của hắn, ngươi không có việc gì, khiến ta thấy quỷ dị quá, vì sao ngay trước mặt ta mà ngươi còn có thể hô mưa gọi gió ở Ma Đạo nhỉ?
- Từ từ, ngươi gọi Trần Thiên Nguyên là cái gì? Sư tôn? Không phải Trần Thiên Nguyên hận nhất là Ma Đạo sao? Lúc trước hắn còn phát chí thề nguyện giết hết Tà Ma trong thiên hạ, sao lại chịu thu ngươi làm đồ đệ?
Vương Cô Sơn tức khắc trừng mắt kêu lên.
- Ớ?
Vương Khả cứng miệng.
Có cần để ý mấy tình tiết vụn vặt này không?
- Chủ thượng, vị Vương Khả này là đệ tử Trần Thiên Nguyên, là Chiến Thần Điện đại Chiến Thần, cũng là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Thiện hoàng triều do Khương Hoàng sáng lập ra.
Ma Thập Tam ở bên cạnh nhanh chóng mách lẻo.
- Cái gì? Chiến Thần Điện Đại Chiến Thần? Vương Khả? Ngươi là đệ tử Chính Đạo?
Vương Cô Sơn khiển trách.
Một đám người nhìn về phía Vương Khả, giờ khắc này, không ai giải thích giúp Vương Khả, khiến Vương Khả méo mặt, Ác Hoàng à Thiện Hoàng à, các ngươi nói giúp ta hai câu đi chứ?
Tuy rằng gương mặt Vương Cô Sơn có thất thải hà quang che đậy, nhưng đôi mắt hắn thì sắc bén phi thường, giống như phi đao quét toàn thân Vương Khả.
- Ách, cái này, Hoàng Thượng, nếu không, ngài giải thích giúp ta một chút?
Vương Khả nhìn về phía Ác Hoàng.
Nhưng Ác Hoàng lại không muốn nói giúp, vì nàng cũng biết chuyện giữa Vương Khả và U Nguyệt, giờ phút này sau khi biết được Long Ngọc là nữ nhi của mình, hiển nhiên nàng phải nghĩ cho Long Ngọc, nhất định phải khiến Vương Khả hoàn toàn chặt đứt ý niệm quay về Chính Đạo!
- Chính ngươi nói!
Ác Hoàng trầm giọng nói.
Vương Khả xấu hổ một hồi, nuốt nước miếng, giờ làm sao đây?
Các người thế này không phải là bức ép ta sao?
- Nói Vương Cô Sơn trợn mắt.
- Cái này, kỳ thật mọi người đều biết, Ác Hoàng cũng biết, ta là nằm vùng!
Vương Khả nói.
- Nằm vùng?
Vương Cô Sơn ngẩn ra.
Vì sao ngươi nói chính mình là nằm vùng lại tỏ ra đúng lý hợp tình như thế? Còn nói cái gì mà mọi người đều biết? Nằm vùng chẳng phải là nên che che giấu giấu sao?
- Đúng vậy, ta là nằm vùng của Ma Đạo phái tới Chính Đạo, ta nằm vùng thành Chiến Thần Điện Đại Chiến Thần, nằm vùng thành Đại Thiện hoàng triều Lễ Bộ thượng thư, chuyện này... tất cả mọi người biết! Ta là trong sạch!
Vương Khả tức khắc vẻ mặt đau khổ nói.
Ác Hoàng liền tỏ ra hài lòng, đám người Ma Thập Tam thì thần sắc phức tạp, nhưng nhiều hơn cả là suy nghĩ 'ngươi chết chắc rồi!:
Vương Cô Sơn cũng sửng sốt, Ma Đạo đã có thể nằm vùng đến Chiến Thần Điện?
- Vương Khả, ngươi nói ngươi là nằm vùng do Ma Đạo phái tới?
Thiện Hoàng lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.