Vương Khả thộn mặt ra, cha vợ này của ta ơi, lúc này ngươi phát điên cái gì thế? Này không phải là làm ta khó xử sao?
- Thiện Hoàng? Ngươi không thấy ta đang đáp lời Vương Cô Sơn Tiên Nhân ư? Không phải trước đó chúng ta đã nó rõ rồi sao?
Ta là nằm vùng do Ma Đạo phái tới Chính Đạo, sau đó lại phản nằm vùng trở lại Chính Đạo, ngươi lúc này cáu kỉnh gì với ta chứ?
Hiện tại ta khó lắm!
Vương Khả buồn bực kêu lên với Thiện Hoàng.
Thiện Hoàng sắc mặt cứng đờ, mấy lời kiểu này mà ngươi cũng dám nói trước mặt mọi người?
- Ngươi nói cái gì? Ngươi là phản nằm vùng của Chính Đạo phái đến Ma Đạo?
Ánh mắt Vương Cô Sơn trở nên lạnh lùng.
- Không, Vương Cô Sơn Tiên Nhân, ngươi có thể hỏi Ác Hoàng một chút, ta không chỉ là phản nằm vùng của Chính Đạo, ta còn là phản phản nằm vùng của Ma Đạo, ta là nằm vùng của Ma Đạo phái tới Chính Đạo, sau đó Chính Đạo lại bảo ta phản nằm vùng trở về Ma Đạo, sau đó ta lại bị Ma Đạo phái tới Chính Đạo làm phản phản nằm vùng!
Vương Khả giải thích.
Vương Cô Sơn: -... !
Ngươi đang nói lung rung rối loạn cái gì? Vì sao ta càng nghe càng hồ đồ? Vì sao ta càng nghe càng không hiểu?
Thiện Hoàng trừng mắt.
- Thiện Hoàng, ngươi cho ta chút mặt mũi, chờ sau này ta lại giải thích với các ngươi, được không? Các ngươi đây là đang bức ép ta, là bức ép ta đến đường cùng đó!
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
Đã lúc nào rồi, có thể không cần truy cứu ta là nằm vùng của ai không? Hiện tại ta rất khó đó!
Trong lúc nhất thời, Ác Hoàng, Thiện Hoàng đều không hề mở miệng, hiện trường chìm trong yên tĩnh, một đám cường giả của Chính Đạo và Ma Đạo đều trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, đến bước này rồi, ngươi là nằm vùng còn có thể quang minh chính đại nói ra?
Vương Cô Sơn nhìn chằm chằm Vương Khả một hồi lâu, hiển nhiên cũng bị thân phận Vương Khả làm cho khiếp sợ. Này rốt cuộc là nằm vùng cái gì? Làm trò trước mặt Chính Ma lưỡng đạo, không ngừng nhảy tới nhảy lui đều không có việc gì? Chẳng lẽ, một ngàn năm trôi qua, thế đạo thật sự thay đổi? Nằm vùng đều có thể nói đến đúng lý hợp tình như thế? Là ta không theo kịp thời đại?
- Sư tôn, Thiện Hoàng, các ngươi đi trước đi, ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa, sau này ta sẽ dành thời gian trở về, lại giải thích với các ngươi một chút! Không có việc gì đâu, các ngươi cứổi trước đi!
Vương Khả an ủi Trần Thiên Nguyên.
Mà thấy Vương Khả an ủi, Vương Cô Sơn càng có chút không hiểu nổi, ngươi đang làm thái độ gì thế?
- Thiện Hoàng, đi trước đi? Hôm nay không lấy được Đại Đế vị rồi, may là Vương Cô Sơn cũng không lấy được. Chúng ta vẫn nên về trước xem đám người Vương đại tiểu thư thế nào rồi?
Trần Thiên Nguyên cũng hòa giả giúp Vương Khả.
Vương Khả hoà giải nói.
Thiện Hoàng thần sắc phức tạp nhìn vào mắt Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi dám lừa gạt U Nguyệt, xem ta sau này sẽ xử lý ngươi thế nào, hừi Oanh!
Một tiếng vang lớn, đôi tay Thiện Hoàng đẩy mạnh một cái, phân tách với Vương Cô Sơn.
Vương Khả méo mặt, hiện tại quả thực đã có chút phiền phức, nhưng cũng may, rốt cuộc đám người Thiện Hoàng chịu đi rồi.
- Khốn kiếp, Vương Khả, ngươi nói rõ ràng cho ta! Rốt cuộc ngươi là Ma Đạo hay Chính Đạo? Đừng có lấy cái gì mà nằm vùng để qua loa lấy lệ với ta, lập tức nói rõ, nếu không, cho dù tiểu Huyền che chở ngươi cũng vô dụng!
Vương Cô Sơn trừng mắt khiển trách.
Vương Cô Sơn cũng rất bực, thế đạo thay đổi? Phi! Hắc chính là hắc, bạch chính là bạch! Đám Chính Đạo đó tán thành Vương Khả cũng thôi đi, nhưng Ma Thập Tam, tiểu Huyền, sao các ngươi đối với thân phận Vương Khả cũng làm như không thấy? Còn nằm vùng? Hôm nay nhất định phải nói cho rõ! Vương Khả khốn kiếp này tát ta một cái, ta còn có thể để ngươi tiếp tục xằng bậy vậy nữa ư?
- Vương Cô Sơn Tiên Nhân, ta nói rồi, ta là Ma Đạo! Là thật sựt Vương Khả vội vàng nói.
- Ngươi lấy cái gì chứng minh?
Vương Cô Sơn lạnh lùng nói.
- Ngươi xem chân nguyên của ta!
Vương Khả vung tay lên!
Oanh!
Tuy bên ngoài thân thể Vương Khả dấy lên vô số ngọn lửa, nhưng Vương Khả điều động hàn khí bốn phía áp chế, thì vẫn có thể áp sự thiêu đốt của đục chân nguyên xuống một ít, ngay lập tức, một chân nguyên đen nhánh hình cầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- ?
Thiện Hoàng cách đó không xa đột nhiên nhướng mày lên.
Tất cả Chính Đạo cùng nhau nhìn lại, tuy mọi người đều nghe nói qua, Vương Khả có bí pháp giấu giếm chân nguyên bản thân, nên đã lừa gạt được hết thảy Ma Đạo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy. Chân nguyên đen nhánh như lỗ đen thế kia.. quả thật là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng.
Đây là lần thứ hai Vương Khả triển lộ chân nguyên của mình, đen nhánh như lỗ đen, không có một tia ánh sáng.
Thiện Hoàng cùng Tam Đại Chiến Thần cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chân nguyên màu đen của Vương Khả, ai nấy đều mang vẻ mặt ngoài ý muốn, bởi vì, này, này quá chân thật rồi đi? Căn bản không có chút dấu vết bất thường nào, chẳng lẽ đây mới là chân nguyên thật sự của Vương Khả?
- Vương Cô Sơn Tiên Nhân, Ác Hoàng và đám người Ma Thập Tam đều đã thấy qua chân nguyên của ta, ta đã nói mà, ta là nằm vùng! Ngươi tin rồi chứ?
Vương Khả nói.
- Sư tôn, các ngươi mau mang Thiện Hoàng đi nhanh đi, ta vất vả lắm!
Vương Khả nhìn về phía Trần Thiên Nguyên nói.
Trần Thiên Nguyên trừng mắt nhìn đồ đệ này, chân nguyên không có chút dấu vết giả tạo nào, hoàn toàn đen nhánh như mực, ngươi không giải thích gì cả sao? Nhưng thấy Vương Khả cứ nôn nóng thúc giục, Trần Thiên Nguyên cũng hiểu, không thể làm hỏng chuyện của Vương Khả được.
- Thiện Hoàng, chúng ta đi trước đi, sau này lại chờ Vương Khả tới giải thích với chúng ta là được.
Trần Thiên Nguyên thúc giục nói.
Thế nhưng Thiện Hoàng lại không muốn đi, bởi vì, nếu đây mới là chân nguyên của Vương Khả, vậy chẳng phải chân nguyên kim sắc mà Vương Khả triển lộ cho mình thấy lúc trước là giả?
Thời điểm Thiện Hoàng chần chờ, Vương Cô Sơn lại trừng mắt với Trần Thiên Nguyên, có ý gì chứ? Ngươi nhìn thấy chân nguyên này rồi mà vẫn không cho rằng Vương Khả là Tà Ma?
- Đưa chân nguyên cho ta xem!
Vương Cô Sơn trầm giọng nói.