Chỉ vì bị Vương Khả phát hiện ra bí mật bản thân, nên giờ Ác Hoàng đối phó với hắn đều không cần giết chết hắn, mà là một hai khiến hắn phải đau đớn muốn chết mới được.
- Cổ dẫn? Phá!
Ác Hoàng gào to một tiếng.
Oanh!
Liên nhìn thấy Ác Hoàng phá hủy Cổ Dẫn trong tay.
- Từ hôm nay trở đi, ai cũng không thể thúc giục Vạn Niên Cổ trong cơ thể Long Ngọc được nữa. Tuy rằng Vạn Niên Cổ đã nát, nhưng cùng với sự dung nhập của Đại Đế vị, nó cũng sẽ sống lại, chẳng qua, Cổ Dẫn đã nát, Vạn Niên Cổ sẽ chậm rãi chết đi lần thứ hai. Ai cũng đừng mơ uy hiếp Long Ngọc nữa!
Ác Hoàng trầm giọng nói.
- Đa tạ Hoàng Thượng!
Vương Khả tức khắc vui mừng.
Lần này Long Ngọc ổn rồi! Dưới sự che chở của Ác Hoàng, Long Ngọc rất nhanh là có thể chuyển nguy thành an, mà mình cũng không cần hỏa táng nữa.
- Tiểu Huyền, ngươi và ta phu thê nhất thể, một ngàn năm này đã để ngươi chịu khổ rồi, nhưng mà từ giờ trở đi, ta đã trở về, ta có thể bảo vệ ngươi không chịu bất kì thương tổn nào nữa, nhưng, Đại Đế vị là không thể cho bất kì ai!
Vương Cô Sơn bỗng nhiên mở miệng nói.
- Sao? Ngươi nói cái gì? Đại Đế vị là để chữa thương cho nữ nhỉ của chúng ta, có gì mà không thể?
Ác Hoàng đột nhiên biến sắc mặt nhìn về phía Vương Cô Sơn.
- Nếu đã là thê tử của ta, tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của Đại Đế vị với ta! Không có nữ nhi, chúng ta vẫn có thể sinh nữa!
Không có Đại Đế vị, chúng ta liền mất hết tất cả, thậm chí thống khổ phải chịu một ngàn năm qua cũng không còn ý nghĩa, ta không để mất Đại Đế vị được!
Vương Cô Sơn nói.
- Ngươi nói cái gì?
Ác Hoàng sắc mặt khó coi nhìn về phía Vương Cô Sơn.
- Ta nói, nữ nhi không có, chúng ta có thể sinh lại, nếu như ngươi thích, chúng ta sinh lại mười đứa cũng được! Hiện tại, ngươi giúp ta lấy Đại Đế vị về!
Vương Cô Sơn trịnh trọng nói.
Vương Khả biến sắc mặt, hiển nhiên đã hiểu rõ thái độ Vương Cô Sơn, Vương Cô Sơn khác hẳn Ác Hoàng, Ác Hoàng dành rất nhiều tình cảm cho nữ nhỉ này, sớm coi nàng là miếng thịt đầu tim! Nhưng, Vương Cô Sơn lần đầu tiên biết được sự tồn tại của nữ nhi, có lẽ trong lòng hắn chỉ xem đó là một trói buộc mà thôi!
Xem ra, cha vợ này so với Thiện Hoàng chẳng là cái thứ gì cả!
Giờ phút này, Vương Cô Sơn vội vàng muốn lấy Đại Đế vị về, Ác Hoàng chính là điểm mấu chốt, tất cả chỉ xem ở thái độ Ác Hoàng.
Vì lý tưởng của phu quân, từ bỏ nữ nhi?
- Tiểu Huyền, lời ta nói, ngươi không nghe thấy sao? Ta cảm giác mình đang liên tục mất đi liên hệ với Đại Đế vị, nhanh lên, qua một lát nữa nó sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể Long Ngọc, nhanh nhanh tróc nó ra!
Vương Cô Sơn kêu lên.
Ánh mắt Ác Hoàng hiện lên sự đau khổ và thất vọng, vẻ mặt biến đổi một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu.
- Ngươi không để bụng nữ nhi này? Vậy, nữ nhi của ta, ta tự mình bảo vệ, không cần ngươi cũng được!
Ác Hoàng đỏ mắt căm hận nói.
- Tiểu Huyền, vì sao ngươi muốn đối nghịch với ta? Còn nữa, Ma Thập Tam, các ngươi mau động thủ!
Vương Cô Sơn nôn nóng nói.
- Ta xem ai dám!
Vẻ mặt Ác Hoàng dữ tợn, nàng nhìn đám Ma Đạo quần hùng, quát lớn.
Vì bảo hộ Long Ngọc, Ác Hoàng không tiếc trở mặt với Vương Cô Sơn?
Hiện trường giương cung bạt kiếm, không khí lạnh lẽo tới cực điểm.
- Động thủ!
Vương Cô Sơn dữ tợn quát.
- Ác Hoàng, dù sao chủ thượng cũng là phu quân ngài, ngài đợi ngàn năm, còn không phải là đợi lúc này sao? Hà tất... !
Ma Thập Tam suy yếu khuyên nhủ.
- Ma Thập Tam, hiện tại ngươi nhất định phải phản bội Đại Ác sao?
Hoàng Thiên Phong bỗng nhiên kêu lên.
Giờ khắc này, kẻ vui mừng nhất khi thấy Ác Hoàng và Vương Cô Sơn trở mặt chính là Hoàng Thiên Phong, chẳng sợ trở mặt này chỉ là nhất thời, nhưng Hoàng Thiên Phong vẫn cực kỳ phấn khởi, thậm chí trước tiên đứng ngay bên Ác Hoàng.
- Hoàng Thiên Phong, ngươi đừng vội tự lầm!
Tứ Đại Liên Hoàng trừng mắt nói.
- Nguyện trung thành với Hoàng Thượng chính là tự lầm sao?
Các ngươi là cái đám loạn thần tặc tử!
Hoàng Thiên Phong phản bác.
- Hoàng Thượng mâu thuẫn với chủ thượng, đó là chuyện nhà bọn họ, ngươi là một ngoại nhân lấy tư cách gì nhúng tay? Hơn nữa, chỉ một mình ngươi mà đòi bảo hộ ai?
- Thần nguyện vì Hoàng Thượng, bảo hộ Ma Tôn!
Tử Bất Phàm bỗng nhiên mở miệng quát.
- Thần nguyện vì Hoàng Thượng, bảo hộ Ma Tôn!
Chu Hồng Y quát.
- Thần nguyện vì Hoàng Thượng, bảo hộ Ma Tôn!
Nhiếp Thanh Thanh kêu lên.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh Hoàng Thiên Phong có tam đại cường giả, tạo thành thế trận giằng co với Tứ Đại Liên Hoàng phía đối diện.
Ma Đạo một phương chia thành hai phái đối chọi lẫn nhau.
Hình ảnh này khiến Thiện Hoàng và Tam Đại Chiến Thần sửng sốt một hồi, Thiện Hoàng lại càng đen mặt. Chuyện gì thế này?
Các ngươi không thèm để Chính Đạo bọn ta vào trong mắt? Xem chúng ta như không tồn tại?
- Tới, các ngươi tiến lên một bước thử xem!
Gương mặt Ác Hoàng lộ vẻ âm hàn nhìn về phía Tứ Đại Liên Hoàng.
Tứ Đại Liên Hoàng nhướng mày, hoàn toàn không còn la lối ầm ĩ như ban nãy, bởi vì Tứ Đại Liên Hoàng tin chắc, Ác Hoàng đã động sát tâm, dưới sát tâm đó, chỉ e chủ thượng cũng không giữ được chính mình.
- Tiểu Huyền?
Vương Cô Sơn bực bội kêu lên.
- Phu quân, ta sẽ không thay đổi chủ ý của mình, ngươi không cần khuyên nữa.
Ác Hoàng lắc lắc đầu, ánh mắt kiên định nói.
Vương Cô Sơn nhìn chằm chằm Ác Hoàng một hồi lâu, trong lòng vô cùng bực bội, lúc này hắn đang bị Thiện Hoàng dây dưa, căn bản không làm được gì, mà đám thuộc hạ của hắn lại không phải là đối thủ của tiểu Huyền, không thể làm được gì khiến trong lòng hắn đầy phẫn uất.
- Được rồi, được rồi, chuyện Long Ngọc chúng ta khoan nói, tiểu tử này tên là Vương Khả đúng không? Ban nãy hắn tát ta một cái, ta muốn hắn chết! Yêu cầu này, ngươi sẽ không cự tuyệt ta chứ?
Vương Cô Sơn lạnh giọng nói, này cũng xem như chừa cho hắn chút thể diện vậy.
Xoát!
Mọi người bỗng nhiên quay phắt lại nhìn Vương Khả, đây là bị Tiên Nhân chỉ điểm?
Vương Khả cũng biến sắc mặt, còn không phải là một cái tát thôi sao? Mang thù đến vậy luôn sao? Hiện tại làm gì bây giờ?