- Tiểu tử kia tên là Vương Khả đúng không? Ban nãy hắn tát ta một cái, ngươi thấy chứ? Còn Long Ngọc kia nữa, nàng ta đoạt đồ của ta, ngươi còn che chở bọn họ? Rốt cuộc ngươi không phân biệt nổi ai là người ngoài sao?
- Người ngoài? Không, Long Ngọc không phải người ngoài, Long Ngọc là nữ nhi của chúng ta! Ta không che chở bọn họ, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn nữ nhi chúng ta chết ư?
Ác Hoàng ứa nước mắt nói.
- Cái gì?
Vương Cô Sơn sửng sốt.
- Cái gì?
Chung quanh, cho dù là Chính hay Ma đều kinh hô.
Chúng ta nghe được cái gì? Long Ngọc là nữ nhi của Ác Hoàng?
Này, sao có thể?
- Nữ nhỉ của ta? Ta khi nào có... !
Vẻ mặt Vương Cô Sơn là không tin.
- Một ngàn năm này ta nhớ ngươi thành bệnh, mấy lần nghĩ tới tự sát! Thắng đến hơn hai trăm năm trước, vì để loại đi ý niệm tự sát, ta đã kích hoạt di loại ngươi lưu lại năm đó, sau đó sinh hạ nữ nhi của chúng ta! Bởi vì ta cho rằng, nhìn thấy nữ nhi của chúng ta, ta sẽ không còn vì nhớ ngươi mà tự sát nữa, nhìn thấy nữ nhi của chúng ta là nhìn thấy ngươi! Quãng thời gian ấy, từ mang thai đến sinh nở, rồi thời khắc sinh ra Long Ngọc, là những lúc hạnh phúc nhất của ta, trong thời gian đó, rốt cuộc tâm tình ta cũng bình phục, rốt cuộc ta cũng không cần nhớ nhung thành bệnh muốn tự sát nữa. Ta chỉ muốn nuôi nấng nữ nhi chúng ta cho thật tốt, ta chỉ muốn nuôi nấng nàng lớn lên thành người, cùng nàng chờ ngươi trở về. Lại không ngờ được, trong một lần đại yến, nữ nhi chúng ta đã bị người ta trộm đi! Hơn 200 năm nay, ngươi có biết ta sống thế nào không? Nếu không nhờ có nỗi nhớ đối với Long Ngọc, ta đã sớm không còn nữa! Ta nổi điên muốn tìm Long Ngọc, mới có thể khiến đầu ta không cần nhớ đến những chuyện đau khổ kia, ta nổi điên muốn báo thù, ta nổi điên muốn tìm nữ nhi chúng ta về! Hiện giờ tìm được rồi, ha ha ha, tìm được rồi, thì ra nàng đã tự mình trở lại, chẳng qua do ta không nhận ra, ta còn thường xuyên khiến nàng thống khổ, ta còn khiến nàng đau đớn muốn chết, ban nãy ta còn thúc giục Vạn Niên Cổ trong cơ thể nàng, ta không phải là một người mẹ đủ tư cách, ta khiến nữ nhi ta chịu nhiều đau khổ như thế! Hiện tại ta đã biết, ta nguyện ý dùng quãng đời còn lại của mình đền bù những thương tổn mà nữ nhỉ ta đã phải chịu! Nàng là nữ nhi của ta, Long Ngọc!
Ác Hoàng khóc lóc run rẩy nói.
- Trời!
Tất cả mọi người chung quanh đều hít sâu một hơi.
Tứ Đại Liên Hoàng, Ma Thập Tam, Hoàng Thiên Phong đều tỏ ra không thể tưởng tượng nổi, ai có thể ngờ được, ai có thể ngờ được Ma Tôn lại là nữ nhi mà Ác Hoàng trăm phương ngàn kế muốn tìm?
Trong đó, Hắc Liên Nhân Hoàng lại càng run bắn cả người, bởi vì hắn có thâm thù đại hận với Ma Tôn, chính hắn phải chăng là xui tám đời rồi, nên mới trêu chọc đến miếng thịt đầu tim của Ác Hoàng? Có phải hắn sắp xong đời rồi? Ai tới cứu hắn với!
Vương Khả cũng cực kỳ bất ngờ nhìn về phía Ác Hoàng, này, này cũng quá mơ hồ đi?
- Tử Bất Phàm, ngươi quen thuộc Ma Tôn nhất, ngươi nói Ác Hoàng có nói dối hay không?
Vương Khả hô lên với Tử Bất Phàm đang từ xa bay tới.
Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh cùng sáu Võ Thần cảnh Ma Tướng đã không còn chiến đấu, giờ phút này đang cùng nhau bay tới, bọn họ cũng trợn mắt nhìn cảnh Ác Hoàng nhận nữ nhi, hiển nhiên cả đám đều sợ ngây ngược.
Tử Bất Phàm nghe thấy câu hỏi của Vương Khả, thần sắc phức tạp trả lời:
- Ta không biết, nhưng ta biết, Ma Tôn là một trong những tiểu hài tử bị Long Hoàng bắt về năm đó, bị Long Hoàng tra tấn bằng mọi cách. Hơn nữa, tuổi tác nàng giống y đúc Siêu Cấp Nữ Tiên mà Ác Hoàng muốn tìm, ta vẫn luôn cho rằng Ma Tôn là nam, nên mới không nói ra điều này, chỉ là... !
- Đó chính là thật sự?
Vương Khả trừng mắt nói.
Ác Hoàng nhìn về phía Tử Bất Phàm, nghe được Tử Bất Phàm nói Long Hoàng dùng mọi cách tra tấn Long Ngọc, trong mắt hiện lên áy náy cùng hối hận.
- Từ hôm nay trở đi, không ai có thể tra tấn Long Ngọc nữa! Ai cũng không thể!
Ác Hoàng siết chặt nắm tay dữ tợn nói.
Mà giờ phút này, Vương Khả cũng sợ ngây người!
Là thật sự? Ác Hoàng là mẫu thân Long Ngọc? Kia chẳng phải là mẹ vợ tương lai của ta?
Nói cách khác, Vương Cô Sơn là cha vợ tương lai của ta?
Mà Thiện Hoàng? Hắn cũng là cha vợ của ta?
Hiện tại là hai cha vợ của ta đang đánh lộn? Cha vợ đang đánh cha vợ?
Còn nữa, vừa rồi phải chăng ta đã tát cha vợ mình một cái? Xong đời, con rể đánh cha vợ, có khi nào bị trời phạt không?
Sắc mặt Vương Khả khó coi đến cực điểm, hắn nhìn về phía Ác Hoàng, bản thân đã đắc tội cha vợ, bây giờ chỉ có thể ôm đùi mẹ vợ thôi.
- Hoàng Thượng, trong cơ thể Long Ngọc có Vạn Niên Cổ, Cổ Dẫn của Vạn Niên Cổ ở trong tay Ma Thập Tam, chính là hắn làm hại Long Ngọc sinh tử một đường, nếu không phải Ma Thập Tam lấy việc công báo thù riêng, Long Ngọc cũng sẽ không bị thương.
Nếu không phải Ma Thập Tam lấy việc công báo thù riêng, Long Ngọc cũng sẽ không cần Đại Đế vị để chữa thương. Đều do Ma Thập Tam, là hắn làm hại Long Ngọc cần phải dùng Đại Đế vị để chữa thương!
Vương Khả tức khắc hô lên.
Này cũng xem như dẫn lửa đi chỗ khác, mặc kệ Ác Hoàng hay là Vương Cô Sơn, các ngươi đều nghe cho kĩ đi, là Ma Thập Tam làm hại các ngươi xung đột với nhau! Trách hắn đi!
Cách đó không xa, Ma Thập Tam bị tước chỉ còn có mỗi khung xương trợn mắt nhìn Vương Khả. Ngươi, ngươi là cảm thấy ta còn chưa đủ thảm sao?
- Ma Thập Tam? Ngươi muốn chết? !
Ác Hoàng dữ tợn nói.
Ác Hoàng vung tay đánh ra một chưởng, đánh cho Ma Thập Tam đã là bộ xương khô vỡ vụn ra, nhưng lại chết không xong, đồng thời nàng còn vẫy tay một cái đoạt Cổ Dẫn của Vạn Niên Cổ về.
Trong lòng Ác Hoàng tràn ngập áy náy với Long Ngọc, vẫn luôn tự trách không thôi, hiện giờ Vương Khả giúp nàng tìm tới một kẻ để xả giận, hiển nhiên Ác Hoàng liền biến áy náy thành thù hận, khiến Ma Thập Tam lần thứ hai đau đớn muốn chết.
- Không, chủ thượng, cứu ta, mau giết ta đi!
Ma Thập Tam tuyệt vọng nói.