Bất Diệt Thần Vương

Chương 1955: Ma Tôn = Long Ngọc?




Bỗng nhiên Ác Hoàng nhớ lại danh từ mình vừa đọc qua ban nãy, “Thiên Thượng Nhân Hạ Duy Ngã Độc Tôn” ? Trong khoảnh khắc đó, Ác Hoàng chợt có dự cảm chẳng lành.

Vực sâu, tại phế tích Kim Liên Long Đài.

Ma Tôn hồi quang phản chiếu, thân hình hơi vặn vẹo, đột nhiên mặt nạ ác quỷ rơi xuống.

Mặt nạ ác quỷ rơi xuống đất, bang một tiếng hóa thành bột mịn tan biến mất.

Mà giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn thấy gương mặt Ma Tôn.

- Ma Tôn, hắn, hắn, nàng, nàng là... !

Bất Giới hòa thượng bên cạnh cả kinh kêu lên.

Vương Khả cũng giật bắn người, tuy rằng Ma Tôn đã nhắm mắt lại, nhưng dung nhan kia, Vương Khả có bị đánh chết cũng sẽ không nhận nhầm.

- Long, Long Ngọc?

Vương Khả cả kinh kêu lên.

Oanh, oanh, oanh!

Đám người Tử Bất Phàm đang chiến đấu ở nơi xa dồn lực tấn công, lập tức đánh lui được sáu Võ Thần cảnh Ma Tướng, sau đó cả đám tức khắc bay lại đây.

- Ma Tôn?

Tử Bất Phàm hô to.

- Ma Tôn? Sao Ma Tôn lại biến thành... ?

Chu Hồng Y cũng ngạc nhiên.

- Nữ? Ma Tôn là nữ?

Nhiếp Thanh Thanh cũng cả kinh kêu lên.

- A di đà phật, Long Ngọc, ngươi có còn di ngôn nào không, nhanh nói ra đi, ngươi hồi quang phản chiếu, không kiên trì được bao lâu đâu.

Đại Quang Minh Bồ Tát khẽ thở dài, bảo.

- Không có khả năng! Sao Ma Tôn có thể là Long Ngọc? Sao Long Ngọc lại hồi quang phản chiếu? Ngươi nói bậy nói bạ!

Vương Khả trừng mắt kinh giận nói.

Vương Khả nóng nhảy nhào lên, định ôm Long Ngọc vào lòng.

- Đừng đụng vào nàng! Hiện tại cả người nàng đã nứt vỡ, cũng giống như Cửu Phẩm Kim Liên, nát toàn bộ rồi, không thể chịu chút ngoại lực nào, ngươi vừa chạm vào, nàng sẽ thành một làn khói nhẹ tan đi.

Đại Quang Minh Bồ Tát kêu lên.

Bước chân đang hướng về phía trước của Vương Khả chợt ngừng lại, trong lòng kinh hãi một trận.

Vương Khả không muốn tin lời Đại Quang Minh Bồ Tát nói, nhưng, Cửu Phẩm Kim Liên đã tan thành sương khói, ác quỷ mặt nạ rơi xuống đất cũng biến thành bụi phấn, khiến Vương Khả không thể không cẩn thận.

- Chu Hồng Y, các ngươi đang làm gì? Mau ngăn cản sáu Ma Tướng đang đánh tới!

Vương Khả tức khắc quát.

Bởi vì đám người Chu Hồng Y lại đây, nên sáu Võ Thần cảnh Ma Tướng kia liền đánh tới, nếu va chạm trúng Long Ngọc thì nguy!

Tuy Chu Hồng Y, Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh nôn nóng, nhưng giờ phút này vẫn xông ra ngoài lần nữa.

Oanh!

Bên ngoài, đại chiến lại diễn ra.

Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn về phía Long Ngọc:

- Ngươi có di ngôn gì sao?

Long Ngọc nhắm hai mắt, mày nhíu thật chặt, như thể có chuyện vô cùng quan trọng phải nói, nhưng có thế nào cũng nói không nên lời.

- Haizz, ngươi đã vỡ nứt đến thế này, tự nhiên không thể mở miệng nói nữa, ngươi là lo lắng cho tiểu tử Vương Khả này, đúng không?

Đại Quang Minh Bồ Tát thở dài.

Long Ngọc cau mày, lại không thể mở miệng ra, có vẻ nàng rất muốn nói điều gì đó, lại không cách nào thốt nên lời.

- Hiện tại tình huống Long Ngọc thế nào?

Vương Khả nôn nóng hỏi.

- Tuy nói Long Ngọc đang hồi quang phản chiếu, nhưng thương thế quá mức thảm trọng, căn bản không nghe thấy âm thanh bên ngoài, có lẽ chỉ là còn một chút chấp niệm vẫn đang chống đỡ nàng, để nàng nói ra điều mình muốn, nhưng có làm cách nào cũng không nói ra được, nàng... !

Đại Quang Minh Bồ Tát lại thở dài.

Vương Khả nóng nảy nói:

- Đại Quang Minh Bồ Tát, nhất định có cách, đúng không? Có cách nào cứu Ma... cứu Long Ngọc?

- Không có cách nào, Tam Tài Phong Đế trận đã mở, Cửu Phẩm Kim Liên, Thiện Hoàng kiếm, Ác Thần kiếm thế thân Tam Đại đăng Tiên cảnh chúng ta thừa nhận uy lực của đại trận. Rốt cuộc đại trận đã bị triệt, cổ lực lượng này sẽ chậm rãi tan đi, chỉ cần tiếp tục kiên trì thêm là ổn rồi, thế nhưng, nghiệt đồ Cung Sơn Hải kia của ta lại hủy hoại Long Đài, khiến sức mạnh giằng xé vốn dĩ có thể chậm rãi tiêu tán mất đi lập tức tập trung lại bùng nổ cùng lúc, cổ lực lượng đó cho dù là để Tiên Nhân chịu cũng có chút quá sức, huống chỉ là Cửu Phẩm Kim Liên đứng mũi chịu sào đây? Long Ngọc và Cửu Phẩm Kim Liên dung hợp làm một, căn bản không đi được, toàn bộ lực lượng liền xông thẳng vào nàng.

Đại Quang Minh Bồ Tát giải thích.

- Không phải ngươi vẫn không sao à?

Vương Khả nôn nóng hỏi.

- Ta? Ta là nhờ có kinh nghiệm thúc giục trận pháp cả ngàn năm, ta hiểu rõ sức mạnh giằng xé đó như lòng bàn tay, nên mới miễn cưỡng tránh thoát nó, mà Long Ngọc thì không được, người nào khác cũng không được, phân thân nghiệt đồ kia của ta cũng bị xé nát trong nháy mắt, ngươi không thấy sao?

Đại Quang Minh Bồ Tát nói.

- Một chút biện pháp không có sao? Một chút cũng không có sao?

Vương Khả vẫn cố hỏi.

Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn Vương Khả, lại nhìn Long Ngọc, sau đó hơi cười khổ:

- Qủa thực còn có một biện pháp, nhưng, không có khả năng... !

- Có biện pháp gì? Ngươi mau nói đi chứ, muốn ta gấp chết à?

Vương Khả trừng mắt nói.

Đại Quang Minh Bồ Tát thấy Vương Khả nông nóng, khe khẽ thở dài nói:

- Trừ phi Thiên Đạo xuất lực, Thiên Đạo tụ tập vô số quy tắc chỉ lực, chữa trị cho Long Ngọc.

- Thiên Đạo?

Vương Khả biến sắc mặt.

Ta có thân với Thiên Đạo đâu...

- Đương nhiên, trước mắt có luôn một cơ hội, Đại Đế vị kia của Vương Cô Sơn chính là do Thiên Đạo ban cho, để Vương Cô Sơn chưởng quản Thiên Đạo quy tắc chỉ lực, chỉ cần đem Đại Đế vị dung nhập vào trong cơ thể Long Ngọc, Long Ngọc liền có thể chậm rãi khôi phục. Nhưng làm sao mà lấy được chứ?

Đại Quang Minh Bồ Tát chua xót nói.

- Đại đế vị? Õ đâu?

Vương Khả đỏ mắt nói.

- Ở ngay kia!

Đại Quang Minh Bồ Tát bỗng nhiên chỉ về phía Tiên Nhân ở nơi xa.

Chung quanh Tiên Nhân là vô số uổng mạng quỷ bao vây kín kẽ, trong lúc nhất thời, ánh sáng bùng lên, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, như có cường giả đang ra tay tạo dòng khí hình thành gió lốc, khiến người nhìn mơ mơ hồ hồ.

- Bên kia? Đại Đế vị ở trong tay Tiên Nhân?

Vương Khả hỏi Đại Quang Minh Bồ Tát.

- Muốn đoạt bảo bối ở trong tay Tiên Nhân, quả thực không có khả năng!

Một bên Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.

~ Tiên Nhân thì làm sao? Chỉ cần cứu được Long Ngọc, ta nhất định đi đoạt!

Vương Khả đỏ mắt hét.

Đại Quang Minh Bồ Tát nhìn Vương Khả, lắc lắc đầu, đang định nói gì.