- Cái gì?
Vương Khả, Bất Giới hòa thượng sửng sốt, nhìn về phía Long Đài phế tích.
Chỉ thấy một nữ ni chậm rãi bò ra từ trong đám phế tích.
- Đại, Đại, Đại Quang Minh Bồ Tát?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Sư tôn? Ngươi, ngươi là người hay quỷ?
Bất Giới hòa thượng cũng sợ hãi hồi.
- Ban nãy ta ngồi ở đây cả nửa ngày, các ngươi không thấy được ta? Còn hỏi ta là người hay quỷ?
Nữ ni trầm giọng nói.
- Cái gì? Ngươi ngồi chỗ này khi nào? Không phải lúc nấy một tia Nguyên Thần của ngươi bám vào người Ma Tôn sao? Ngươi... !
Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.
- Không đúng, ngươi là một trong Tam Đại Chính Đạo đăng Tiên cảnh bố trí Tam Tài Phong Đế trận, là vị Bồ Tát đã suy yếu đến đến cực điểm tránh phía sau đài sen của Ma Tôn ban nãy? Như thế nào, sao có thể? Không phải ngươi đã chết sao?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Đại Quang Minh Bồ Tát lắc đầu:
- Một ngàn năm trước, tình huống lúc ấy thực phức tạp, ta không chết! Chết chính là một Bồ Tát khác, ta phân ra một tia Nguyên Thần bám vào xá lợi tử của vị Bồ Tát kia! Ta vẫn luôn còn sống!
- Sư tôn, ngươi vẫn luôn chưa chết? Trong Tam Đại đăng Tiên cảnh bày trận có một người là ngươi?
Bất Giới hòa thượng kinh ngạc hỏi.
- Vậy khi nãy là một tia Nguyên Thần của ngươi bám vào người Ma Tôn? Hiện tại Ma Tôn thế nào? Thế nào hả? Ta phải làm sao mới cứu được hắn?
Vương Khả nôn nóng hỏi.
- Hắn đã chết.
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
Vương Khả sợ hãi:
- Đã chết?
- Ma Tôn đã chết?
Nơi xa, đám người Tử Bất Phàm đang chiến đấu cũng biến sắc mặt.
Hiển nhiên, tuy bọn họ đang chiến đấu nhưng vẫn chú ý đến nơi này.
Ngay lúc đó, thân thể Ma Tôn bỗng nhiên khẽ run lên.
- Không chết, Ma Tôn lại động đậy, hắn còn sống!
Vương Khả tức khắc vui mừng nói.
Liên thấy Ma Tôn hơi hơi giãy dụa, như thể cố gắng muốn bò dậy.
- Còn có thể động đậy? Cũng không khác chết là bao nhiêu, Nguyên Thần đã vỡ vụn, thân thể tan nát, thứ gì có thể sống sót?
Chỉ là hồi quang phản chiếu lần cuối mà thôi.
Đại Quang Minh Bồ Tát chua xót nói.
- Hồi quang phản chiếu? Sao có thể chứ? Ma Tôn còn chưa có uống rượu mừng của ta với Long Ngọc đâu, nhỡ Long Ngọc biết được, nàng còn không thương tâm muốn chết ư?
Vương Khả nôn nóng nói.
- Nha đầu, ngươi có còn di ngôn nào trước lúc lâm chung không?
Đại Quang Minh Bồ Tát bỗng nhiên thở dài nhìn về phía Ma Tôn.
- Nha đầu? Ngươi kêu ai là nha đầu?
Vương Khả kinh ngạc nhìn Đại Quang Minh Bồ Tát.
Cũng vào khoảnh khắc đó, thân thể Ma Tôn giật bắn một cái, mặt nạ ác quỷ trên mặt bỗng nhiên rơi xuống.
- Ma Tôn, hắn, hắn, nàng, nàng là... !
Bất Giới hòa thượng bên cạnh cả kinh kêu lên.
Vực sâu, tại Thiện Hoàng Long Đài, bên trong Đại La Thần Ngục.
Ác Hoàng lẳng lặng ngồi đó, nàng không muốn kích thích Đại La Thần Ngục, mà là lấy hết tấm bia đá này đến tấm bia đá khác ra nhìn.
Mỗi tấm bia đá đều có một chữ Hận, đồng thời cũng có một cái tên.
Qua một lúc lâu, Ác Hoàng đã đọc được mấy chục người, nhưng không có cái nào nhắc đến nữ nhi nàng, khiến nàng có chút bực bội.
Hiện tại, nàng lại lấy ra một tấm bia đá, chỉ thấy phía trên viết hai chữ “Long Ngọc.
- Long Ngọc?
Ác Hoàng khẽ nhíu mày.
Dường như Ác Hoàng đã từng nghe qua cái tên này, tuy Vương Khả cố tình giấu giếm, nhưng Ác Hoàng vẫn phái thám tử đi tìm hiểu. Lúc ở Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khả có nhắc một người bạn gái, hình như tên là Long Ngọc, chỉ là nàng kia ít khi lộ mặt, nên rất ít người gặp qua nàng, mà Ác Hoàng cũng chỉ đọc sơ qua tư liệu về nàng một lần, cũng liền không để trong lòng nữa.
Theo bản năng, Ác Hoàng cho rằng đây lại là một kẻ không quan trọng nữa, định lướt nhanh qua rồi thôi.
Thế nhưng nàng vừa dùng thần niệm đảo qua, câu đầu tiên lập tức khiến nàng phải giật mình một cái.
Long Ngọc? Nha đầu thúi nhà ngươi, Khương Huyền nương ngươi dám khinh thường ta, ta cũng phải khiến ngươi không được dễ chịu...
Ngay câu đầu tiên này đã khiến Ác Hoàng giật bắn lên, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy vì kích động.
Long Ngọc? Nữ nhỉ của ta?
Nàng kích động khiến lôi điện trong Đại La Thần Ngục bất ổn, Ác Hoàng biến sắc mặt, lập tức trấn tĩnh tâm tình, bắt đầu chú tâm đọc.
Long Ngọc? Nha đầu thúi nhà ngươi, Khương Huyền nương ngươi dám khinh thường ta, ta cũng phải khiến ngươi không được dễ chịu, hừ, nha đầu thúi, từ nhỏ rất hiểu chuyện? Ta đánh ngươi mắng ngươi, ngươi chưa bao giờ khóc? Ta ghét nhất là ngươi như vậy, ngươi với tiện nhân Khương Huyền kia tính tình y như nhau.
Ngươi không sợ đau đúng không? Ta liền ép ngươi phải khóc!
Thiên phú ngươi tốt? Vậy tu hành công pháp ta trộm từ Phật Môn tới “Thiên Thượng Nhân Hạ Duy Ngã Độc Tôn” đi! Công pháp này, chỉ cần hơi sơ sảy chút thôi liền tự bạo mà chết, ta xem ngươi còn thiên phú giỏi kiểu gì!
Rốt cuộc ngươi khóc rồi? Ngươi kêu “nương” à? Ha ha ha, thật sảng khoái, tiện nhân Khương Huyền kia, ngươi có thấy không?
Hiện tại nữ nhi ngươi đang ở dưới chân ta, ta muốn nó sống thì sống, muốn nó chết thì phải chết! Nó gọi nương nó kìa, nó gọi ngươi tìm ngươi thì có ích lợi gì? Ác Hoàng cao cao tại thượng nhà ngươi cứu được nó sao? Ha ha ha ha ha!
Thiên phú quá sức cường đại, ngay cả đệ nhất công pháp của Phật Môn cũng có thể chịu nổi? Chịu nổi thì tốt lắm, sau này, đi giết nương ngươi, đi giết Khương Huyền, ta muốn thấy mẫu tử ngươi tương tàn, ta muốn trả lại gấp trăm ngàn lần nỗi sỉ nhục mà Khương Huyền đã làm với ta!
Thiên phú cường đại quá! Ta không nõ để ngươi đi đồng quy vu tận với Khương Huyền, ta muốn luyện hóa ngươi, biến ngươi thành phân thân của ta, ta muốn Khương Huyền đau đớn muốn chết, sống không bằng chết!
Trương thiên sư khốn kiếp, nhốt ta ở chỗ này, nhưng, Long Ngọc à, ngươi cũng không chạy được đâu, chờ ta thoát khốn, việc đầu tiên ta phải làm chính là luyện hóa ngươi! Ngươi chờ, nha đầu thúi!
Đọc xong tấm bia, Khương Huyền như nhìn thấy hình ảnh nữ nhi mình với thân hình mảnh mai bị Long Hoàng dùng mọi cách tra tấn, cả người nàng căng cứng, chóp mũi chua xót, tức giận tận trời, lửa giận và áy náy dâng trào khiến toàn thân Ác Hoàng bùng cháy một ngọn lửa màu đen.