Bất Diệt Thần Vương

Chương 1916: Xem ánh mắt ta mà hành sự




- Nhưng chỉ với hai người chúng ta, bọn họ sẽ tin tưởng sao?

Long Ngọc lo lắng nói.

- Đúng là mỗi hai người chúng ta thì không thể khiến bọn họ tin được, cần phải mang thêm một người quen. Ma Tôn, đúng rồi, ngươi có thể liên lạc với Ma Tôn được không? Gọi hắn tới cùng diễn kịch, phối hợp với chúng ta!

Vương Khả nói.

- Liên hệ sư tôn?

Long Ngọc sắc mặt cứng đờ.

Ta chính là Ma Tôn, ngươi lại bắt ta giả mạo Ác Hoàng, rồi lại kiếm người khác để giả mạo ta nữa? Ta làm gì có thuật phân thân đâu chứ? Nếu không, trực tiếp nói cho Vương Khả đi?

- Mà thôi đi, thời gian gấp rút, ngươi liên hệ với Ma Tôn xong, lại thỉnh Ma Tôn tới hỗ trợ, khẳng định sẽ trì hoãn không ít thời gian. Tốc chiến tốc thắng, Bất Giới hòa thượng, ngươi giả mạo Ma Tôn đi! Đến lúc đó cùng ta phối hợp diễn xuất!

Vương Khả nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Long Ngọc cổ quái liên hồi.

- Ta? Giả mạo Ma Tôn?

Bất Giới hòa thượng cũng trừng mắt cả kinh kêu lên.

- Đúng vậy, ngươi là công nhân của Thần Vương công ty ta, làm việc cho ta thì có gì không ổn? Mỗi năm ta phát bổng lộc cho ngươi để làm gì!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Không phải chứ, tại sao Long Ngọc giả mạo Ác Hoàng, không cần nói gì chỉ cần đứng yên là được, còn ta phải phối hợp diễn xuất với ngươi? Ta sẽ không diễn đâu, nếu không thì, ta giả mạo Ác Hoàng, nàng giả mạo Ma Tôn, vậy được không?

Bất Giới hòa thượng nói.

Long Ngọc cũng gật gật đầu:

- Ác Hoàng có thể dùng sương đen bao phủ toàn thân, ai cũng có thể giả mạo! Nếu không, vẫn là ta giả mạo Ma Tôn đi?

- Các ngươi vui đùa cái gì vậy, Ác Hoàng là nữ nhi, ngươi đường đường là Đại hòa thượng, cũng muốn giả mạo con gái? Còn nữa, ngươi giả mạo Ma Tôn, đến lúc đó lỡ động thủ đánh nhau, ngươi không đánh, lại để Long Ngọc xuất thủ sao? Giỡn cái gì vậy chứ?

Cứ như vậy đi, Bất Giới hòa thượng, ngươi giả mạo Ma Tôn! Long Ngọc, ngươi giả mạo Ác Hoàng! Chúng ta lập tức chuẩn bị xuất phát, trên đường, ta sẽ bàn thêm với các ngươi về những việc cần chú ý!

Vương Khả nói.

- Nhưng, nhưng là... !

Sắc mặt của Bất Giới hòa thượng cùng Long Ngọc đều lúc xanh lúc trắng.

- Ta đây thì sao?

Long Bà vẫn đứng một bên nãy giờ chợt lên tiếng.

Các ngươi nói mấy câu xong liền đi? Có phải quá nóng nảy rồi hay không?

- Long bà? Ngươi giúp ta xem chừng cái hộp cơm này, bảo hộ Sắc Dục Thiên và Tây Môn Tĩnh cho tốt là được, không cần ngươi đi theo cùng! Ta đã để Bất Giới hòa thượng đi hỗ trợ, rốt cuộc cũng phải lo cho tiểu tình nhân của hắn chứ! Ngươi không cần đi!

Vương Khả nói.

- Được, ta nghe các ngươi!

Long Bà lại đỏ mặt, nhu tình nhìn nhìn Bất Giới hòa thượng, gật gật đầu.

- Nàng không phải tiểu nhân tình của ta! Ta là người xuất gia!

Không được yêu đương!

Bất Giới hòa thượng đen mặt.

- Được rồi, đừng nhiều lời, đây, ta có trang phục của Ma Tôn, mặt nạ ác quỷ, còn có áo đen, ngươi mau mặc lên, chúng ta lập tức xuất phát!

Vương Khả thúc giục nói.

- Sao ngươi lại có được y phục của Ma Tôn?

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.

- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Thay nhanh lên, chúng ta phải đi!

Vương Khả thúc giục nói.

Long Ngọc đứng một bên cũng vô cùng cổ quái, đây chính là đồ vật của Ma Tôn, sao lại ở trong tay ngươi?

Bất Giới hòa thượng thay xong quần áo Ma Tôn, mang lên mặt nạ ác quỷ, nhìn về phía Vương Khả:

- Thấy thế nào?

- Ách, nhìn tổng thể bên ngoài có thể không để ý, nhưng, ánh mắt lại không giống lắm. Ngươi đừng luôn híp mắt, Ma Tôn chính là người có đôi mắt thật to, ngươi nhìn lại ngươi xem, mắt nhỏ như vậy, cách một cái mặt nạ ta cũng cảm giác được trong mắt của ngươi cất giấu khí chất đáng khinh!

Vương Khả nhíu mày nói.

- Ánh mắt của ta híp ở chỗ nào? Mắt của ta đã mở to hết mức rồi. Mắt của ngươi mới chính là đáng khinh! Mẹ nó, ngươi cảm thấy ta diễn không tốt, có thể không cho ta đi! Càng tốt!

Bất Giới hòa thượng tức khắc tức giận nói.

- Thôi được rồi được rồi, cứ như vậy đi! Đi thôi!

Vương Khả thúc giục nói.

Tức khắc, ba người phóng lên cao, hướng về lối vào vực sâu ở Long Tiên Trấn.

Thập Vạn Đại Sơn, Long Tiên Trấn!

Ngày xưa Long Tiên Trấn phồn hoa bao nhiêu, giờ phút này sớm đã vườn không nhà trống. Năm xưa lối vào vực sâu từng bị Vương Khả, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư phong ấn, bây giờ mở ra lần thứ hai, thậm chí có thể cảm nhận được từ sâu thẳm bên dưới trào ra từng luồng âm phong hắc khí, tứ phía không ai dám tới gần.

Đột nhiên có một đội ngũ gần trăm người, đứng theo nghi thức, đứng trước lối vào vực sâu.

Một đại đội binh, ở giữa là một long liễn bao phủ hắc khí, yên lặng không chút động tĩnh.

Phía trước long liễn là một nam tử, trong tay đang cầm một cái quyền trượng đầu thỏ, hắn nhìn vào long liễn, nói:

- Hoàng Thượng, chính là ở đây! Khoảng thời gian trước ta đã tìm hiểu rõ ràng, hiện tại trực tiếp đi qua là được!

Nam tử tay cầm quyền trượng cung kính nói.

- Hoàng thiên sư, còn gì sơ sót không?

Long liễn bao phủ sương đen đột nhiên truyền đến thanh âm uy nghiêm.

Nếu Vương Khả đứng ở đây, nhất định có thể nghe ra, bên trong long liễn đúng là Diêm La Nhân Hoàng.

- Tuyệt đối không có sơ sót, thân thể này của thần là luyện hóa từ một tướng quân của Đại Ác Hoàng triều, cũng là họ Hoàng, bọn họ sẽ không bao giờ biết ta chính là Hoàng Giác!

Nam tử cầm quyền trượng đầu thỏ, cười nói.

Hắn không phải ai xa lạ, chính là Hoàng Thiên Sư của Diêm La hoàng triều - thủ tọa của Thiên Sư Điện.

- Vậy đội ngũ này thì sao?

Diêm La trầm giọng nói.

- Hoàng Thượng yên tâm, Ác Hoàng luyện hóa Thiện Hoàng kiếm, cho nên hoàng cung Ác Hoàng bị hắc khí bao phủ. Thị vệ, quân lính đều bị bức bách ra khỏi hoàng cung, những người này là ta vất vả lắm mới chộp tới được, đã bị ta thôi miên! Bọn họ đều là cận thần bên người Ác Hoàng, Tứ Đại Liên Hoàng vừa thấy là nhận ra ngay!

Hoàng thiên sư cầm lấy quyền trượng cười nói.

- Vậy là tốt rồi!

Diêm La vừa lòng nói.

- Ác Thần kiếm vốn dĩ là vật của Đạo Môn ta, do ngày xưa Đạo Môn hợp tác với Phật Môn, Chiến Thần Điện cùng nhau phong ấn Ma Tiên. Tuy rằng Ác Thần kiếm bị Ác Hoàng đoạt lấy nhiều năm, nhưng Đạo Môn của ta vẫn còn phong ấn kiếm khí của Ác Thần kiếm, chỉ cần Hoàng Thượng giữ lấy phần kiếm khí này là có thể khiến Tứ Đại Liên Hoàng không còn hoài nghi gì!