Bất Diệt Thần Vương

Chương 1910: Song tu




- Số phận của hắn có lẽ có thể trợ ngươi giúp một tay, ngươi trực tiếp đi nói với hắn không phải xong sao? Thời gian cấp bách, sớm làm tính toán!

Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.

Ma Tôn trầm ngâm một hồi, chung quy gật gật đầu.

- Đúng rồi, lúc trước Viên Diệu La Hán đảo mắt đã bị luyện hóa thành con rối của Cung Sơn Hải? Ta lúc ấy nhìn thấy Cung Sơn Hải mang theo Viên Diệu La Hán trở về Luân Hồi thần đô, Luân Hồi thần đô có cường giả Đăng Tiên Cảnh tọa trấn?

Ma Tôn hiếu kỳ nói.

Đại Quang Minh Bồ Tát một trận trầm mặc:

- Ai, là nghiệt năm đó ta gây ra!

- A2 Ma Tôn ngoài ý muốn nói.

- Cung Sơn Hải, Viên Diệu đều là đồ đệ ta, ta so với ngươi càng rõ ràng hơn, Viên Diệu bị luyện hóa? Hẳn là không đến mức hoàn toàn mất đi ý thức!

Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.

- Ngươi khẳng định?

Ma Tôn nghi hoặc nói.

- Đi thôi, không nên ở đây lâu, bằng không, chỉ sợ đi không được!

Đại Quang Minh Bồ Tát nói.

- Chúng ta bị phát hiện?

Đồng tử Ma Tôn đột nhiên co rụt lại.

Khi nói chuyện, Ma Tôn nháy mắt lao nhanh về nơi xa.

Trong lúc này, tại hoàng cung ở Luân Hồi thần đô, hư ảnh Địa Tạng Vương đột nhiên mở mắt nhìn về hướng bên ngoài thần đô, dẫn tới toàn thành một trận ô lên.

Thập Vạn Đại Sơn! Đại Chu vương triều, Chu Kinh! Phật Đầu tựt Phật Đầu tự ngày xưa bị hủy, nay một lần nữa được tu bổ lại.

Vương Khả trừng mắt nhìn Bất Giới hòa thượng cùng Long bà trước mặt. Hai người đang chỉnh lại xiêm y.

~ Ta hình như quấy rầy nhị vị?

Sắc mặt Vương Khả cổ quái nói.

- A đi đà phật, Vương Khả, ngươi tới thật đúng lúc, nếu ngươi còn không tới, thân thể trong sạch của bần tăng sẽ bị tàn phá !

Bất Giới hòa thượng vẻ mặt lòng còn sợ hãi nói.

Long bà trừng mắt nhìn Vương Khả, hiển nhiên trách Vương Khả tới không đúng lúc.

~ Tới liền tới rồi, sao không chờ một chút, kêu cái gì chứ? Thật là!

Long bà về mặt tiếc hận oán trách Vương Khả.

- Các ngươi vừa rồi là... !

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Bần tăng là bị buộc, cũng may nàng còn chưa đắc thủ, nhờ có ngươi đó Vương Khái Bất Giới hòa thượng lập tức nói.

- Long bà, ngươi chuẩn bị dùng sức mạnh với Bất Giới hòa thượng?

Vương Khả trừng mắt nói.

Long bà sắc mặt đỏ lên, tiện đà vẻ mặt suy sụp:

- Bất Giới đại sư, tâm như thạch đầu, ta ám chỉ nhiều như vậy, hắn đều không để ý tới, hôm nay..., đáng tiếc..., là ta quá mức không màng liêm sỉ, về sau ta cũng không tới quấy rây đại sư!

- A di đà phật!

Bất Giới hòa thượng trán đổ mồ hôi gật gật đầu.

- Đừng, Bất Giới hòa thượng giả đứng đắn ngươi lại không phải không biết, với thực lực hiện tại của hắn nếu muốn cự tuyệt thì ngươi căn bản không tới gần được hắn, vậy mà quần áo hắn đều bị ngươi lột, chứng tỏ hắn không kháng cự ngươi, hơn nữa còn rất thích thú đó!

Vương Khả lập tức ngắt lời nói.

- Thật vậy chăng?

Long bà ánh mắt sáng lên.

- A di đà phật, Vương Khả, đừng vội vu tội người xuất gia như ta!

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.

- Được, được, ngươi cũng đừng giả bộ với ta, tâm tư của ngươi ta không biết sao? Tới tới, chúng ta nói chính sự trước.

Vương Khả nói.

- Vương Khả, bần tăng chính là hòa thượng đứng đắn!

Bất Giới hòa thượng trừng mắt nói.

- Hòa thượng đứng đắn? Đứng đắn để nữ thí chủ lột quần áo?

Vương Khả trừng mắt không thể tưởng tượng nói.

Bất Giới hòa thượng:

— sai - Ta là đang luyện tập định lực, là đang tu luyện Phật pháp!

Bất Giới hòa thượng căng da đầu nói.

- Ở trên giường luyện Phật pháp? A, ta nói ngươi thế nào bỗng nhiên không tu Địa Tạng vương đạo, ngươi chuyển qua tu Hoan Hỉ Phật?

Vương Khả trừng mắt nói.

Bất Giới hòa thượng:

.

Long bà một bên ánh mắt sáng lên, nhìn Bất Giới hòa thượng tràn đầy nhu tình.

Bất Giới hòa thượng còn đang cố giải thích, Vương Khả lập tức ngắt lời nói:

- Được, được, chuyện tình cảm của hai người các ngươi đừng nói với ta, về sau đóng cửa lại, ở trong phòng tự mình giải quyết, trước nhìn đồ đệ ngươi đi, đồ đệ ngươi muốn xong đời!

- Cái gì?

Sắc mặt Bất Giới hòa thượng biến đổi.

- Còn có Viên Diệu La Hán, giờ phút này cũng chơi xong rồi, ta mới từ ILuân Hồi hoàng triều trở về, ngươi xem!

Vương Khả lấy ra hộp cơm.

Tiếp theo, Vương Khả đem sự tình phát sinh ở Luân Hồi hoàng triều đơn giản nói một lần, nghe xong hai người đều biến sắc.

- Tỷ tỷ của ta đã chết? Tiểu vi cũng bị Cung Sơn Hải luyện hóa?

Đáng chết!

Long bà nói.

- Viên Diệu La Hán có chết hay không, ta không rõ ràng lắm, nhưng Thiện Hoàng bọn họ nói Cung Vi hẳn là không chết được!

Vương Khả nói.

- Ta phải đi về tìm Cung Sơn Hải!

Long bà tức khắc nôn nóng nói.

- Long bà, ngươi trước bình tĩnh một chút, hết thảy đều đã xảy ra, ngươi trở về cũng không thay đổi được gì!

Bất Giới hòa thượng lập tức ngăn trở nói.

- Nhưng... !

Long bà vẻ mặt nôn nóng.

- Viên Diệu là sư muội ta, ta cũng lo lắng, nhưng không thể lo lăng suông như vậy! Để ta nghĩ biện pháp!

Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.

- Ngươi nhất định phải cứu tỷ của ta, ta... !

Long bà về mặt nôn nóng.

- Ngươi nghe ta, để ta nghĩ biện pháp đất Bất Giới hòa thượng nhíu mày nói.

- Được, ta nghe ngươi!

Long bà ngoan ngoãn nói.

- Các ngươi đừng liếc mắt đưa tình nữa, Bất Giới hòa thượng, ngươi nhìn xem đồ đệ ngươi, Sắc Dục Thiên hiện tại làm sao bây giờ? Hộp cơm này ta cũng không dám mổ ra! Vương Khả nói.

Bất Giới hòa thượng tiếp nhận hộp cơm.

- Đại La Kim Bát, nói tình huống bên trong!

Vương Khả nói.

- Có thể có chuyện gì chứ, vẫn là bộ dáng cũ, vạn điều oán long hóa thành Huyết Thân Tử, không nghe mệnh lệnh của Sắc Dục Thiên, cùng Sắc Dục Thiên tranh đoạt quyền khống chế huyết hải, cũng may có cùng Luân Hồi Bàn giúp trấn trụ huyết hải, mới làm Sắc Dục Thiên còn có thể khống chế nó một chút. Dù vậy, Sắc Dục Thiên cũng tràn ngập nguy cơ, Địa Tạng vương pháp tượng ngưng tụ, đau khổ giãy giụa ở bên trong huyết hải, huyết long càng là nhận chuẩn Sắc Dục Thiên, liều mạng công kích.

Mỗi lần hắn sắp quần long xé nát, Tây Môn Tĩnh sẽ dùng Định Quang Kính cứu, nhưng không biết có thể kiên trì bao lâu!

Đại La Kim Bát nói.

- Khó khăn như vậy?

Sắc mặt Long bà biến đổi.