Vương Khả kinh ngạc nói.
Tây Môn Thuận Thủy gật đầu:
- Vừa rồi ngươi không thấy thái độ của Viên Diệu La Hán cùng Cung Sơn Hải rất nhất trí sao, này nói lên cái gì?
- Viên Diệu La Hán, đã bị Cung Sơn Hải luyện hóa thành con rối phân thân? Mới bao lâu chứ? Cứ vậy đã thành công?
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống.
- Cung Sơn Hải tự luyện hóa, tự nhiên không dễ dàng, nhưng nếu là có cường giả Đăng Tiên Cảnh ra tay thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, mà vị Đăng Tiên Cảnh kia hẳn là cực kì quen thuộc Viên Diệu La Hán, là Bồ Tát từ Phật môn?
Tây Môn Thuận Thủy híp mắt kinh ngạc nói.
- Đi thôi, mặc kệ là ai đều không quan trọng, không bao lâu, sẽ có người tới thu thập Cung Sơn Hải!
Thiện Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Tây Môn Thuận Thủy đáp lời.
- Vậy Cung Vi làm sao bây giờ? Hoàng Thượng, nếu không các ngươi đi trước, ta ở lại nghĩ biện pháp!
Vương Khả mở miệng nói.
- Hử? Ngươi còn muốn ở lại?
Thiện Hoàng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Không sai, Cung Vi chung quy cũng vì giúp ta cứu Tây Môn Tĩnh, mới lọt vào tay Cung Sơn Hải. Ta ở lại ẩn núp, tìm cơ hội, lẻn vào hoàng cung của Cung Sơn Hải, gõ hắn một trận, thử xem có thể cứu được Cung Vi hay không!
Vương Khả nói.
Mặt Thiện Hoàng lộ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả, chỉ với tu vi Nguyên Thần Cảnh của ngươi mà dám tập kích Võ Thần Cảnh, ngươi tìm chết sao?
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Gõ lén mà thôi, ta trước kia luyện qua. Hơn nữa, lần này là ta nhờ Cung Vi hỗ trợ, nếu để Cung Vi bị luyện hóa, ta biết ăn nói thế nào với Sắc Dục Thiên, hắn vẫn còn ở Đại La Kim Bát đấy!
Vương Khả cầm hộp cơm nói.
Hộp cơm kia chính là vật phong bế Đại La Kim Bát cùng Luân Hồi Bàn, bên trong phong ấn vô số oán linh của Long tộc, Sắc Dục Thiên cùng Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Thuận Thủy cười khổ:
- Lần này, chung quy là bởi vì khuyển tử, bất quá, Vương Khả ngươi yên tâm, Cung Vi không cần phải gấp gáp cứu, chỉ cần Đế Long Châu bất diệt, ý thức Cung Vi cũng sẽ bất diệt, nhiều nhất là bị áp chế mà thôi! Chờ sau này có cơ hội, ngươi lại đến đây!
- Cung Vi tạm thời không có gì đáng ngại?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
Tây Môn Thuận Thủy gật đầu:
- Chắc chắn không có việc gì!
- Vậy tốt rồi, đi thôi, chúng ta về Đại Thiện Hoàng đô trước, sau đó ta và các ngươi lại bàn chuyện của Sắc Dục Thiên!
Vương Khả cầm hộp cơm nói.
Sắc Dục Thiên dù sao cũng là tà ma, muốn mời Thiện Hoàng cùng Tây Môn Tĩnh hỗ trợ cứu Sắc Dục Thiên, phải chuẩn bị kĩ càng một chút mới được.
- Ách, ta cùng Hoàng Thượng có việc quan trọng cần phải làm, tạm thời không trở về Đại Thiện Hoàng đô! Vương Khả, khuyển tử ở trong tay ngươi, ta tương đối yên tâm, không nóng nảy, không nóng nảy!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Ngươi có ý gì? Nhi tử của ngươi, ngươi mặc kệ?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ta có chuyện quan trọng phải làm, phải dừng lại ở đây!
Tây Môn Thuận Thủy nói.
- Hừi Thiện Hoàng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng không muốn nói chuyện với Vương Khả.
Thiện Hoàng vung tay mang theo đám người Tây Môn Thuận Thủy nháy mắt phi xa, chỉ còn lại một mình Vương Khả tay cầm hộp cơm trừng mắt nhìn đám người rời đi.
Vốn dĩ, còn tưởng hàm súc một chút, mượn tay các ngươi trợ giúp Sắc Dục Thiên hàng phục oán linh, vậy mà các ngươi đảo mắt liền chạy? Ta hàm súc cả nửa ngày là làm không công?
- Tây Môn Thuận Thủy, lão tử là vú em của ngươi hả? Ngươi để nhỉ tử lại chỗ ta là muốn ta giúp ngươi chăm con à? Mẹ nó, nhi tử của mình ngươi cũng mặc kệ, có phải con ruột của ngươi không vậy!
Vương Khả buồn bực mắng.
Bên ngoài Luân Hồi thần đô, Vương Khả buồn bực nhìn Thiện Hoàng mang theo Tây Môn Thuận Thủy rời đi. Muốn thỉnh bọn họ hỗ trợ đều không kịp, cũng là không có biện pháp, Sắc Dục Thiên tuy rằng lòng mang chính đạo, nhưng chung quy vẫn là tà ma chỉ thân, nếu không cùng Thiện Hoàng đánh tiếng trước mà tùy tiện thỉnh Thiện Hoàng hỗ trợ, Thiện Hoàng nói không chừng sẽ lập tức giết chết, chính mình cũng không có lí do ngăn cản.
- Ai, thôi, đi tìm Bất Giới thử xem!
Vương Khả khe khẽ thở dài.
Phải biết rằng, Sắc Dục Thiên cũng là Võ Thần Cảnh, ở Luân Hồi Bàn, Đại La Kim Bát, huyết hải, Định Quang Kính... nhiều trợ giúp lợi hại như vậy, đều không có biện pháp đối phó gần vạn oán linh của Long tộc, tìm người thường khẳng định không được.
Vương Khả bay về hướng Thập Vạn Đại Sơn.
Mà sau khi Vương Khả rời đi không lâu, ở mảnh rừng cách chỗ Vương Khả không xa, một bóng hình xa xa nhìn.
Thân ảnh kia không phải ai khác, đúng là Ma Tôn.
Ma Tôn nhìn Vương Khả bay về phía Thập Vạn Đại Sơn, giờ phút này cũng là một trận trầm mặc.
- Tình lang của ngươi thật đúng là có bản lĩnh, tu vi chỉ mới Nguyên Thần Cảnh nhưng lại quan hệ tốt với với một đám Võ Thần Cảnh đỉnh cấp thậm chí cả cường giả Đăng Tiên Cảnh, cuối cùng lại trở thành người thu lợi nhiều nhất, ngươi lo lắng dư thừa rồi!
Một thanh âm từ trong tay áo Ma Tôn truyền đến.
Ma Tôn giơ tay, lấy ra một chuỗi vô số xá lợi tử đã thu nhỏ lại, bên trong tất nhiên là thanh âm của Đại Quang Minh Bồ Tát.
Ma Tôn thở dài:
- A, ta cũng không nghĩ tới. Không, ta vốn nên nghĩ đến, năng lực của hắn vượt quá tưởng tượng của ta!
- Ta thấy tên Vương Khả này đối đầu với Cung Sơn Hải không hề sợ hãi, hẳn là có chỗ dựa vào, hơn phân nửa là do công pháp của hắn? Cần phải cẩn thận mới được, công pháp cắn nuốt lực lượng của người khác này hậu hoạn vô cùng!
Đại Quang Minh Bồ Tát trầm giọng nói.
- Hậu hoạn vô cùng?
Ma Tôn nhíu mày nói.
- Cụ thể như thế nào ta không rõ ràng lắm, nhưng tự cổ chí kim, người tu loại công pháp này chưa từng có kết cục tốt. Lúc đầu tu hành nhanh chóng, nhưng càng về sau càng nguy hiểm, có thể nổ tan xác bất cứ lúc nào!
Đại Quang Minh Bồ Tát nói.
Ma Tôn siết chặt tay, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Ta biết, ngươi lần này đi theo Vương Khả là lo lắng hắn có nguy hiểm. Đồng thời cũng chờ hắn gặp nguy hiểm, ngươi sẽ nghĩ cách cứu viện, rồi tìm cơ hội nói với hắn chuyện đó, bất quá, hắn ngay cả Long Cung nguy cơ đều có thể dễ dàng vượt qua, trừ bỏ năng lực, khẳng định còn có đại số phận.