Bất Diệt Thần Vương

Chương 1908: Ngày khác ta không có thời gian




Viên Diệu La Hán sao lại giống như thay đổi thành người khác vậy?

- Như Ý Thần Châm!

Cung Sơn Hải phất tay ra chiêu.

- Ong!

Như Ý Thần Châm Vương Khả đang ôm trong ngực tức khắc rung động, dường như muốn bay trở về trong tay Cung Sơn Hải.

- Đùa cái gì vậy!

Vương Khả trừng mắt.

Đột nhiên, nguyên thần của Vương Khả xuất ra, một ngụm đem Như Ý Thần Châm trong tay nuốt xuống.

- Vương Khả, ngươi làm gì?

Cung Sơn Hải trừng mắt cả giận nói.

- Làm gì là làm gì? Đồ của ta, ngươi kêu cái gì?

Vương Khả trừng mắt nói.

- Làm càn, đó là Như Ý Thần Châm của trẫm.

Cung Sơn Hải cả giận nói.

- Ai nói đó là Như Ý Thần Châm? Đó là bảo vật của ta, ngươi nhìn lầm rồi!

Vương Khả tức khắc phủ định nói.

Đùa cái gì vậy, bảo vật đã đến tay ta, nào có đạo lý trả về? Mẹ nó, lúc trước lập mưu hại ta, còn tưởng ta đem Như Ý Thần Châm trả cho ngươi? Ngươi nằm mơ!

- Vương Khả, ngươi là muốn trẫm động thủ sao?

Cung Sơn Hải lạnh lùng nói.

- Ngươi cũng không phải chưa từng động tay động chân qua, hiện tại cùng ta nói cái này không thấy vô nghĩa sao?

Vương Khả trừng mắt nói.

Cung Sơn Hải nhướng mày, bỗng nhiên nghĩ tới, công pháp của tên Vương Khả này cực kỳ tà môn, cư nhiên có thể hấp thu chưởng lực của mình, chuyển hóa thành tu vi của hắn?

- Ngươi rốt cuộc luyện loại công pháp gì?

Cung Sơn Hải trầm giọng hỏi.

- Liên quan khỉ gì đến ngươi!

Vương Khả trừng mắt nói.

- Ngươi tìm chết!

Cung Sơn Hải tức khắc bị Vương Khả chọc giận đến bạo phát.

- Cung Sơn Hải? Vương Khả là Đại Thiện Lễ Bộ thượng thư, ngươi gây khó dễ hắn trước mặt trẫm, ngươi muốn làm gì? Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, ngươi tưởng tuyên chiến sao?

Thiện Hoàng mắt lạnh nói.

- Hử?

Cung Sơn Hải trừng mắt nhìn về phía Thiện Hoàng.

Vương Khả đen mặt:

- Hoàng Thượng, ngài là đang cùng Cung Sơn Hải hợp lực vũ nhục ta sao?

Mẹ nó, ai là chớ? Tin ta cắn chết ngươi hay không? Phi!

Cung Sơn Hải lạnh lùng nhìn về phía Thiện Hoàng.

Giờ phút này, thân thể Long Đế khẽ run lên, đôi mi khẽ động, dường như sắp mở mắt.

Sắc mặt Cung Sơn Hải đột nhiên biến đổi, phất tay, trong tay xuất hiện Như Ý Thần Châm thứ hai, nháy mắt đâm vào giữa mày thân thể của Long Đế. Ong một tiếng, thân thể Long Đế lần thứ hai bất động.

- Cung Vi? Cung Vi còn sống? Cung Sơn Hải, ngươi muốn làm gì, ngươi còn muốn luyện nàng? Nàng chính là nữ nhi của ngươi đó!

Ý thức Cung Vi bám vào thân thể Long Đế, ngươi muốn đem thứ này luyện hóa thành phân thân chính mình sao? Ngươi có còn nhân tính hay không, nữ nhi của chính mình cũng muốn luyện thành con rối? Ngươi có phải là người hay không.

Sắc mặt Vương Khả biến đổi.

Cung Sơn Hải đen mặt nhìn về phía Vương Khả, mẹ nó, loại lời nói này sao có thể nói công khai như vậy? Tên Vương Khả đáng chết này cố ý bôi đen ta có phải hay không?

- Vương Khả, ngươi câm mồm!

Cung Sơn Hải phẫn nộ quát.

Nếu cứ để tên Vương Khả này tiếp tục nói, việc mình luyện hóa thân thể Long Đế sẽ chịu mọi người chỉ trích, tuy rằng chính mình không sợ, nhưng chung quy hậu hoạn vô cùng.

- Ta câm mồm, ngươi liền không luyện hóa nữ nhi của chính mình thành con rối sao? Cung Sơn Hải, ngươi sẽ gặp báo ứng!

Vương Khả mắng.

Cung Sơn Hải trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, sắp không màng tất cả mà tiêu diệt Vương Khả.

Nhưng, Thiện Hoàng đạp bộ tiến lên, chắn trước mặt Vương Khả, chặn lại Cung Sơn Hải đang bạo động.

- Thiện Hoàng, tên Vương Khả này đám vu tội trẫm, ngươi còn tưởng che chở hắn?

Cung Sơn Hải lạnh lùng nói.

- Lời trẫm vừa nói, ngươi không nghe được?

Thiện Hoàng cũng lạnh lùng nhìn Cung Sơn Hải.

Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, mẹ nó, hôm nay nếu để ngươi động thủ, thì còn gì là thể điện của trãm?

Vương Khả còn định nói thêm, một bên Tây Môn Thuận Thủy bỗng nhiên giữ chặt, cười khổ nói:

- Vương Khả, đừng nói nữa, còn nói nữa, không ai bảo vệ được ngươi!

- Bảo vệ ta? Ta không cần người bảo hộ, nếu không phải nể mặt Thiện Hoàng, chỉ bằng tên Cung Sơn Hải táng tận thiên lương này? Ta một kiếm liền chém chết! Ta đây là cho Thiện Hoàng mặt mũi, mới không động thủ!

Vương Khả khinh thường nói.

Tây Môn Tĩnh:

= 4.1 Thiện Hoàng:

- 1 Chúng ta, chúng ta có phải hay không xen vào việc người khác?

Cung Sơn Hải mặt mày khẽ run rẩy nhìn Vương Khả khoác lác.

Mẹ nó, là do công pháp của ngươi mới có thể ngăn trở một kích vừa rồi của ta, cũng không phải ngươi thật sự cường, nhìn ngươi là biết ngay mới chỉ đến Nguyên Thần Cảnh, nếu ta muốn giết ngươi thì không phải như giết một con kiến sao? Ngươi còn ở kia chém gió?

- Thiện Hoàng, chuyện ở đây xong rồi. Ngươi là muốn lưu lại La Hán điện ở vài ngày sao?

Viên Diệu La Hán trầm giọng nói.

Viên Diệu La Hán đây là đang tiễn khách.

Thiện Hoàng nhìn Cung Sơn Hải cùng Viên Diệu La Hán, lại nhìn thân thể Long Đế bị Như Ý Thần Châm định trụ, lộ ra một tia cười lạnh.

- Cung Sơn Hải, tự giải quyết cho tốt! Hôm nay, trẫm không quấy nhiễu ngươi, ngày khác, sẽ tự có người tới cửa cùng ngươi luận bàn đến cùng!

Thiện Hoàng lạnh lùng nói.

Một bên Vương Khả sắc mặt trầm xuống:

- Hoàng Thượng, nếu ngài muốn xử lý, không bằng lập tức liền xử lý đi? Ngày khác? Ngày khác ta không có thời gian lại đây!

Thiện Hoàng nhìn Vương Khả:

- Trẫm nói ngày khác có người tới thu thập hắn! Vương Khả, ngươi có bệnh à, ngươi cho rằng trẫm đang nói ngươi?

Ngươi một tên Nguyên Thần Cảnh, không biết tự tin từ đâu ra?

- Ngài nói không phải ta?

Vương Khả cổ quái nói.

- HừI Thiện Hoàng hừ lạnh một tiếng, quay đầu không để ý tới, đạp bộ rời đi.

Tây Môn Thuận Thủy hơi hơi cười khổ, mang theo mọi người cùng Vương Khả đuổi theo.

Nhìn đám người Thiện Hoàng rời đi, hai mắt Cung Sơn Hải híp lại, hừ lạnh một tiếng.

Thiện Hoàng mang theo đoàn người Vương Khả, đạp bộ rời khỏi hải vực La Hán điện, bay về phương đông, lúc đi ngang qua Luân Hồi thần đô, Thiện Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua.

- Hoàng Thượng, ngài nhìn ra cái gì?

Tây Môn Thuận Thủy nhíu mày nói.

- Là Đăng Tiên Cảnh không sai!

Thiện Hoàng híp mắt gật gật đầu.

- Đăng Tiên Cảnh? Luân Hồi thần đô, còn có một vị Đăng Tiên Cảnh tọa trấn? Nói cách khác, phía sau Cung Sơn Hải, còn có một cao thủ Đăng Tiên Cảnh? Khó trách vừa rồi hắn tự đại như vậy!