Bất Diệt Thần Vương

Chương 1847: Ta chỉ là một người qua đường vô tội




- Hừ, bản cô nương là người ngươi có thể kích sao. Khương Đệ Nhất, đến cha ngươi còn không dám làm càn trước mặt ta. Ngươi đúng là có bản lĩnh, phân thân của ta bị ngươi giết chết? Mặc dù ta không quan tâm cái phân thân kia, nhưng Vương Khả nói không sai, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Vương đại tiểu thư nói.

- Chắc đây cũng là thần niệm cuối cùng của ngươi rồi, ngươi cần phải biết, nếu ta hủy kiếm trận này, thần niệm của ngươi không còn chỗ ký thác. Bản thể của ngươi sẽ bị rơi vào hắc ám, vĩnh viễn không thấy được ánh nắng!

Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.

- Uy hiếp ta? Trên thiên hạ ngày nay không còn mấy người dám uy hiếp ta. Huống chỉ ngươi còn chưa tới Thành Tiên cảnh. Hay là do nghìn năm ta không xuất hiện, thì quên ta rồi? Hừi Vương đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng.

Vương tiểu thư vung tay lên.

- Uỷỳnh!

Kiếm trận khổng lồ sau lưng đột nhiên toát ra vạn kiếm khí, nổ vang bay thẳng tới Khương Đệ Nhất.

- Giết!

Vương đại tiểu thư quát một tiếng.

Vạn kiếm xông ra, như biển động cuốn tới. Hình ảnh kia cũng là Vương Khả lạnh toát người. Vương đại tiểu thư này cũng khoa trương quá đi.

- Đáng chết, nữ nhân điên này!

Mặt Khương Đệ Nhất biến sắc.

Khương Đệ Nhất vung trường kiếm lên, lập tức đón lấy biển kiếm.

- Uỳnh!

Vương đại tiểu thư, Khương Đệ Nhất đại chiến ầm vang.

- Ầm ầm!

Thần niệm của Vương đại tiểu thư điều động biển lửa xung quanh kiếm trận, bay thẳng về phía Khương Đệ Nhất. Trong nháy mắt, kiếm khí ngập trời giống như một trận cuồng phong lao tới.

Kiếm khí kinh khủng này va chạm vào, đám đệ tử Vương gia định xâm nhập vào mộ kiếm bị đánh cho lùi bước. Quả nhiên đại chiến ở bên trong quá mức kịch liệt, mọi người càng không muốn vì bị áp chế tu vi mà chết ở trong đó.

Vương đại tiểu thư và kdt chiến đấu, giường như đang cố tránh chỗ Vương Khả đang đứng. Xung quanh Vương Khả coi như vẫn bình yên.

Không bị Khương Đệ Nhất uy hiếp nữa. Vương Hữu Lễ và Vương Khả trong nháy mắt đã lấy lại được lòng tin, bắt đầu để ý đến Tào Hùng.

Mặt Tào Hùng biến sắc.

- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?

- Làm gì? Tào Hùng, ngươi suốt ngày gây phiền phức cho ta, ngươi còn nói ta muốn làm gì? Lúc trước ta không so đo với ngươi. Lần này ta tới Dạ Xoa hoàng triều làm việc, ngươi cũng muốn gây khó khăn cho ta?

Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.

- Cái gì?

- Không phải sao? Ta không biết người tới làm gì, làm gì cũng không được việc, ta làm gì cũng bị ngươi phá hoại. Không phải gây khó khăn cho ta thì là gì? Ngươi còn nhập ma đạo? Khương Đệ Nhất là loại người gì không phải ngươi không biết, không làm được việc thì hắn sẽ xử lí thế nào? Nếu hôm nay mọi chuyện đều ổn thì còn có thể vui vẻ. Vậy mà ngươi cứ nhất định phải đề Vương Hữu Kiếm kiểm tra gia chủ lệnh của ta. Không phải gây khó dễ cho ta là gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

Mặt Tào Hùng đen lại.

- Ai làm gì cũng không được việc?

- Phì, Tào Hùng, lúc trước ở dưới chân Âm Sơn ngươi hùn vốn để ta khó xử, ta còn chưa tính sổ với ngươi. Lần này ngươi lại làm hỏng việc tại Vương gia của ta, còn làm ta tổn thương nghiêm trọng như vậy. Hôm nay không ai có thể cứu được ngươi!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Vương Hữu Lễ, ngươi tự tìm cái chất, ta là Võ Thần cảnh!

Tào Hùng trợn mắt nói.

- Võ Thần cảnh? Khương Đệ Nhất có thể đột phá, ngươi cũng có thể sao? Ngươi không thể, ta và ngươi đều như nhau đều là Tiên Thiên cảnh thôi.

Vương Hữu Lễ vén tay áo lên lạnh lùng nói.

- Đánh hắn!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đánh hắn!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Uỳnh!

Ba người Tiên Thiên cảnh lập tức đánh.

- Vương Khả, ngươi đừng có khinh người quá đáng!

Tào Hùng trừng mắt giận dữ nói.

- Đánh!

Trường kiếm của Vương Khả chạm vào trường kiếm của Tào Hùng khiến hắn bay ra ngoài. Nói về so kiếm, Vương Khả còn sợ aI.

- Hừ, tu vi đã bị áp chế tới Tiên Thiên cảnh, sao lực phòng ngự vẫn lợi hại như vậy, trường kiếm của ta cũng không chém vào da ngươi được?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Thân thể của hắn vẫn là thân thể của ngươi Võ Thần cảnh, đao thương bất nhập, đừng dùng kiếm, trực tiếp đánh!

Vương Hữu Lễ kêu lên.

- Được!

- Uỳnh!

Tào Hùng bị đánh một quyền vào mũi, máu mũi văng khắp nói.

- Vương Khả, Vương Hữu Lễ, các ngươi tự tìm cái chết!

Tào Hùng tức giận quát.

Lão tử là Võ Thần cảnh. Con mẹ nó, sao để cho các ngươi bắt nạt?

- Đánh hắn!

- Đánh hắn!

Vương Khả, Vương Hữu Lễ điên cuồng vây đánh Tào Hùng.

Chúng ta chậm rãi đánh, cho dù không tổn ngươi được, nhưng cũng thỏa mãn được lửa giận trong lòng chúng ta.

Lúc đó, ba người hợp thành một nhóm đánh nhau.

Mà trong lúc ba người đang đánh nhau khí thế ngất trời. Uỳnh một tiếng, bóng người ầm ầm xông vào từ bốn phía mộ kiếm.

- Vương Khả, Vương Hữu Lễ. Quả nhiên các ngươi ở đây!

Một nam tử trong đó tức giận nói.

- Vương Khả, cẩn thận! Vương Hữu Kiếm nổi điên, cho dù bị áp chế tu vi vẫn muốn xông tới đánh ngươi! Hắn giống như có bí pháp truy lùng các ngươi!

Khương Bính ở phía sau kêu lên.

Là Vương Hữu Kiếm và Khương Bính vọt vào. Nhưng vừa vào trong thì hai người sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn ba người đang đánh nhau ở bên kia.

Tào Hùng quần áo bị xé rách, mặt mũi sưng vù bị ép nằm rạp trên mặt đất, máu mũi chảy ròng ròng, thê thảm không thể tả.

Còn Vương Hữu Lễ cũng máu me đầy người, ngồi trên lưng Tào Hùng, tay nắm lấy tóc Tào Hùng, liều mạng kéo về phía sau. Nắm đấm còn lại không ngừng đánh vào đầu Tào Hùng. Mà Vương Khả thì giẫm trên hai chân Tào Hùng, nắm trường kiếm trong tay liên tiếp đâm vào mông hắn.

Một màn này nhìn thế nào cũng giống hình ảnh người bình thường uống say rồi đánh nhau, nào có chút vào là hình ảnh của người tu tiên? Con mẹ nó, chuyện này là thế nào?

- Vương Khả, các ngươi đánh nhau cái gì vậy?

Khương Bính trợn mắt nói.

Vương Khả, Vương Hữu Lễ, Tào Hùng quay đầu lại, khẽ giật mình.

Sao ngươi lại tới đây?

- Khương Bính, ngươi tới thật đúng lúc. Nhanh, lấy cục gạch đập vào đầu hắn. Không, lấy ngự ấn ra, đập hắn! Nhanh, Tào Hùng đã bị ta và Vương Hữu Lễ giữ lại rồi, giờ là thời cơ tốt để ra tay, nhanh lên!

Vương Khả thúc giục.

- Đập vào mặt hắn, đập hắn!

Vương Hữu Lễ cũng hô.

Khương Bính, Vương Hữu Kiếm.