Bất Diệt Thần Vương

Chương 1848: Ta người có tri thức




Vương Hữu Lễ trước kia lịch sự, nho nhã. Con mẹ nó, ở cùng với Vương Khả mấy ngày lại biến thành như thế? Ngươi là người trí thức mà!

- Đứng ngây ra đấy làm gì, ra tay đi!

Vương Khả thúc giục.

- Nhanh lên, ta tm tóc hắn không cho hắn động đậy. Ngươi ra tay đi, đập vào mặt hắn, nhanh lên!

Vương Hữu Lễ hô lên.

Khương Bính.

E uai - Vương Khả, quả nhiên ngươi ở đây?

Đột nhiên Vương Hữu Kiếm giận dữ nói.

- Còn Vương Hữu Kiếm sao? Ngươi cũng tới à?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Vương Hữu Kiếm, đại tiểu thư đang chiến đấy ở đây, ngươi còn không biết sống chết dám xông vào? Ngươi không muốn sống nữa sao!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Không muốn sống? Ha ha, đại tiểu thư ở trước mắt thì sao? Dựa vào cái gì mà ta không thể làm hoàng đế Dạ Xoa? 482 năm trước, đại tiểu thư không cho phép ta, hôm nay cũng không cho phép.

Bất công như vậy, ta còn sợ cái gì?

Vương Hữu Kiếm trợn mắt nói.

- Ngươi làm càn!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Làm càn? Hừ, hôm nay ta làm càn một lần. Vương Khả, ngơi làm hỏng chuyện tốt của ta! Dùng gia chủ lệnh giả lừa ta! Còn Vương Hữu Lễ, những năm nay ta làm quốc sư Dạ Xoa có chỗ nào không tốt với ngươi? Ngày lễ ngày tết, tặng không ít đồ. Nhưng người lại giúp đỡ một người ngoài? Vương Hữu Lễ, hôm nay ngươi cũng đừng hòng đi!

Vương Hữu Kiếm cầm kiếm vọt tới.

- Dừng lại!

Khương Bính trợn mắt nói.

- Uỳnh!

Khương Bính chặn Vương Hữu Kiếm lại. Nhưng giờ phút này, Vương Hữu Kiếm đã nổi điên, liều lĩnh. Cho dù Khương Bính xuất kiếm chém về phía hắn, hắn cũng không để ý.

- Vương Hữu Kiếm này điên rồi, Khương Bính không làm gì được hắn!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Vương Hữu Kiếm gieo gió gặt bão, lại trách chúng ta. Lần này cho dù không phải do hắn, ta cũng quét hết đám rác này!

Vương Hữu Lễ cũng tức giận nói.

- Hay là, đổi mục tiêu?

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

Vương Hữu Lễ nhìn Tào Hùng đang bị mình túm tóc, suy nghĩ một chút.

- Được!

- Khương Bính, đổi! Ngươi giúp ta đối phó Tào Hùng, hôm nay ngươi đăng cơ làm hoàng đế, Tào Hùng tới gây sự suýt chút nữa làm hỏng việc. Đây là kẻ thủ của ngươi, ngươi đối phó với hắn đi.

Giao Vương Hữu Kiếm cho ta và Vương Hữu Lễ!

Vương Khả kêu lên.

Khương Bính sững sờ, đổi? Chúng ta đều bị áp chế tu vi xuống Tiên Thiên cảnh, đây khác gì người thường đánh nhau, đổi cái gì!

Nhưng mà, giờ Vương Hữu Kiếm đang nổi điên với Vương Khả, không để ý bản thân bị đánh, Khương Bính cũng chỉ có thể gật đầu một cái.

Vương Khả rút kiếm từ mông Tào Hùng ra, chém về phía Vương Hữu Kiếm.

- Uỳnh!

Vương Hữu Lễ đánh lén thân dưới của Vương Hữu Kiếm thành công. Lập tức lập ngược được người Vương Hữu Kiếm. Mặt Vương Hữu Kiếm đỏ ửng, co quắp lại.

- Vương Hữu Lễ, ngươi hèn hạ vô sỉ!

Vương Hữu Kiếm bưng lấy thân dưới mắng.

- Đừng nói nhảm với hắn, là hắn tự tìm đến, đánh hắn!

- Đánh hắn!

Vương Khả và Vương Hữu Lễ lập tức nhào tới.

Tào Hùng được giải thoát, nghênh đón cục gạch từ Khương Bính, không, là ngự ấn Dạ Xoa của Khương Bính.

- Uỳnh!

- AI Tào Hùng không kịp chuẩn bị đã trúng chiêu, hét thảm thiết.

Trong lúc nhất thời, năm người quanh một chỗ đánh nhau, đã man thảm thiết.

Lúc đó, Khương Đệ Nhất với Vương đại tiểu thư đang chiến đấu cũng liếc nhìn quá. Hai người thấy một đám cao thủ tu tiên đánh nhau thành cái bộ dạng này. Năm người này, con mẹ nó điên hết rồi. Đánh thành cái dạng đấy, là muốn tìm về kí ức tuổi thơ sao?

- ầm ầm!

Đại chiến kịch liệt.

Vương Khả, Vương Hữu Lễ rất nhanh chiếm được thế thượng phong. Hai người đánh Vương Hữu Kiếm nằm xuống.

- Vương Hữu Lễ, không phải ngươi là bậc thầy văn học trong thiên hạ sao? Không phải ngươi là tri thức sao? Sao chiêu thức của ngươi lại thành nhu thế?

Vương Khả vừa đánh vừa kinh ngạc nói.

~ Tuy ta là người tri thức nhưng vẫn dùng nắm đấm vì chính nghĩa!

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

Vương Khả cũng trừng mắt. Người tri thực cũng đánh nhau thế này?

Lúc Vương Hữu Kiếm xông tới, đột nhiên mộ kiếm rung động.

- Uỷỳnh!

Một tiếng vang lớn nổ ra. Thiên đạo áp chế tu vi trong kiếm trận tự nhiên biến mất.

Trong nháy mắt, tu vi của tất cả mọi người đều hồi phục.

- Cái gì? Sao lại vậy?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Ta cũng không bị áp chế nữa, xảy ra chuyện gì thế?

Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.

- Đi chết cho ta!

Vương Hữu Kiếm quát.

Vương Hữu Kiếm cũng không rõ sự tình, lập tức đánh một chưởng về phía Vương Khả và Vương Hữu Lễ.

- Uynh!

- AI - Phụt!

Vương Khả và Vương Hữu Lễ bóng nhiên bị đánh lén, bay ra ngoài. Vương Hữu Lễ bị thương nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu. Quả nhiên không bị áp chế tu vi, nắm đấm chính nghĩa không còn tác dụng nữa. Vương Hữu Kiếm là Võ Thần cảnh, lập tức chiếm thế thượng phong.

- Ẩm ầm!

Biển lửa cách đó không xa bốc lên rồi co vào.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Thiên đạo không áp chế tu vi nữa?

Vương Khả kinh ngạc kêu lên.

- Vương Khả, ngươi không bị làm sao?

Vương Hữu Kiếm kinh ngạc nhìn Vương Khả.

Vừa rồi bản thân đánh Vương Khả một chưởng, tuy không dùng hết toàn lực nhưng cũng là sức mạnh của Võ Thần cảnh. Sao Vương Khả không mảy may bị gì?

Đương nhiên Vương Khả không bị gì. Sức mạnh một chưởng này được hấp thu, tu còn gia tăng.

- Trong biển lửa đã xảy ra chuyện gì! Khụ khụ!

Vương Hữu Lễ phun ra ngụm máu nhìn về phía biển lửa.

- Dương cực sinh âm, có thể đúc thần kiếm?

Vương Hữu Kiếm kinh ngạc nhìn vào bên trong.

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư, thiên đạo co vào. Đạo Quả hình thành trong biển lửa!

Vương Hữu Lễ vui mừng nói.

- Đạo Quả?

Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ.

- Uỳnh!

Thiên đạo áp chế tu vi biến mất, cuối cùng Tào Hùng cũng có thể phản kháng. Bị cục gạch, không, bị Dạ Xoa ngự ấn đập vào mặt đau đớn, kêu thảm thiết tránh ra khỏi Khương Bính!

- Đạo Quả? Đạo Quả là cái gì?

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

Lúc này, Vương Hữu Kiếm cũng không nhìn chằm chằm Vương Khả nữa, mà sắc mặt biến đổi nhìn về bên trong biển lửa.

- Đạo Quả của lò kiếm, ngươi chưa từng nghe nói đến à?

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Ta có nghe qua cái gì bị phế. Mau nói đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Dương sinh chí âm, ngươi nghe qua chưa?

Vương Hữu Lễ giải thích.