- Cái này, Đệ Nhất Ma Thân? Ta là Hồng Liên Thánh Sứ, mọi người đều ở Đại Ác hoàng triều. Chắc trước kia có hiểu lầm gì đó.
Hay là chúng ta nói chuyện lại, được không?
Vương Hữu Lễ, Tào Hùng.
—, 2. Ì Đến lúc này ngươi còn muốn hàn gắn? Ngươi thấy có thể sao?
- Hàn gắn? Vương Khả, ngươi thấy là có thể sao?
Khương Đệ Nhất cười lạnh nói.
Vương Khả hơi trầm mặc.
- Quan trong là hai chúng ta giết chóc là không cần thiết. Nếu ta sơ ý một chút, giết chết ngươi, lúc đó bên Thiện Hoàng và Ác Hoàng không tiện giải thích.
- Vương Khả, ngươi thần kinh cái gì đấy?
Vương Hữu Lễ trừng mắt kinh ngạc nói.
- Ngươi không cẩn thận giết chết sư tôn của ta? Vương Khả, ngươi đang nằm mơ à?
Tào Hùng cũng không tin được trừng mắt mắng.
Con ngươi Khương Đệ Nhất co lại, nhịp chân cũng dừng, quả nhiên là để tâm tới câu nói đó của Vương Khả.
- Quả nhiên ngươi mang theo thần kiếm?
Khương Đệ Nhất híp mắt nói.
Lần trước ở Thiện Thần Đô, Khương Đệ Nhất không trực tiếp ra tay với Vương Khả, vì sao? Cũng là vì đoán được Vương Khả có thần kiếm tuyệt thế. Giờ phút này, Vương Khả không những không sợ, còn uy hiếp hắn? Chẳng lẽ là thật?
- Có thần kiếm hay không ngươi không cần biết. Ngươi với ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải rất tốt sao?
Ngươi cũng đừng ép ta quá, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả nắm chuôi kiếm hung hăng nói.
Tào Hùng, Vương Hữu Lễ trừng mắt nhìn Vương Khả. Ngươi bốc phét cái gì thế. Nhưng mà sao Khương Đệ Nhất lại coi trọng như vậy?
Quả nhiên, Khương Đệ Nhất lộ ra vẻ phòng bị.
- Vương Khả, ta cho ngươi một cơ hội, mang thần kiếm tuyệt thế ra đây!
Khương Đệ Nhất trầm giọng nói.
- Ngươi nằm mơ à, ngươi ra tay thử xem!
Vương Khả không nhường bước.
Ngươi ra tay với ta, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm sẽ tự động bảo vệ ta. Đến lúc đó, người chết chính là ngươi. Chỉ tiếc, ta góp nhặt công đức lâu như vậy rồi, lại vì ngươi mà lãng phí hết? Con mẹ nó, ta không muốn động vào khoảng công đức này!
- Vương Khả, ngươi còn đòn sát thủ?
Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.
- Vương Khả, là ngươi bức ta!
Khương Đệ Nhất hừ lạnh một tiếng.
Khương Đệ Nhất chém tới một kiếm.
- Lên!
Vương Khả trừng mắt nghênh đón.
- Uỳnh!
- AI Một tiếng kiếm va chạm kèm theo một tiếng hét thảm thiết.
Vương Hữu Lễ bị quăng ra ngoài, trên người toàn là máu, thảm không gì tả được.
- Khương Đệ Nhất, ngươi đi mà đánh Vương Khả, ngươi đánh ta làm gì? Ta vô tội! Phụt!
Vương Hữu Lễ bi phẫn quát.
Kiếm này ngươi chém lệch rồi?
- Vương Khả, ngươi không mang thần kiếm ra đây, ta sẽ chém chết Vương Hữu Lễ, xé xác phanh thây hắn, ngươi có tin hay không?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Mặt Vương Hữu Lễ biến sắc.
- Vì sao? Sao lại chém ta? Ta vô tội! Khương Đệ Nhất, ta vô tội, ngươi chém Vương Khả đi!
Mặt Vương Khả biến sắc, hóa ra ngươi lại dùng cái chiêu này?
Ngươi đổi trò à? Ngươi chém Vương Hữu Lễ, ta không đau, ngươi uy hiếp gì được ta?
- Ưỳnh!
- AI Vương Hữu Lễ bị Khương Đệ Nhất chém lần thứ hai, máu me văng ra khắp nơi.
Vốn dĩ không thể phản kháng được, lại còn bị áp chế tu vi xuống Tiên Thiên cảnh, đối thủ lại lại Võ Thần cảnh đỉnh phong. Không thể chống trả được.
- Khương Đệ Nhất, ngươi bị bệnh à, ngươi tra tấn ta làm gì? Phụt!
Ta chỉ là một người qua đường vô tội thôi!
Vương Hữu Lễ bi phẫn nói.
- Vương Khả, ngươi có mang ra hay không?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Vương Khả ngươi nói đi, ngươi có cái gì thì mang ra đi, ta không kiên trì được mấy lần nữa đâu!
Vương Hữu Lễ buồn bực nói.
Mặt Vương Khả co lại, Khương Đệ Nhất đoán được ta có thần kiếm, muốn bức ta lấy ra? Nhưng ta không thể mang ra được, sẽ bị bại lộ hết. Ta bị áp chế tu vi xuống Tiên Thiên cảnh, nếu dùng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không theo kịp được tốc độ, chỉ có thể phòng ngự, mới có thể chống lại được Khương Đệ Nhất. Ta lấy ra là tự tìm chết!
- Khương Đệ Nhất, Oan oan tương báo bao giờ mới dứt! Hay là, chúng ta coi như xong rồi đi?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Đúng, oan oan tương báo bao giờ mới dứt!
Vương Hữu Lễ lập tức phụ họa.
- Uỷnh!
- AI Vương Hữu Lễ lại bị Khương Đệ Nhất chém bay ra ngoài, máu me khắp người, vô cùng thê thảm.
- Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Lần trước sau lưng Trương Chính Đạo có chỗ dựa là Trương Tây, là hắn may mắn. Lần này Vương Hữu Lễ có gì để mà oan oan tương báo? Ta chờ, xem ngươi muốn hắn thế này đến bao giờ?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Vương Hữu Lễ biến sắc, làm sao bây giờ?
- Vương Khả, ngươi không mang thần kiếm ra, chúng ta cứ tiếp tục thế này! Xem Vương Hữu Lễ có thể chịu đựng đến lúc nào!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Vương Khả, ngươi lấy ra đi!
Vương Hữu Lễ lo lắng nói.
Lấy ra? Vương Khả không thể, lấy ra là đi tìm cái chết!
- Vương Hữu Lễ, ta thấy máu của ngươi còn nhiều lắm, chắc có thể kiên trì thêm một lúc nữa! Ta tin tưởng ngươi!
Vương Khả nói.
Sắc mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ, máu còn dồi dào? Muốn ta mất máu đến chết à!
- Vậy thì tiếp tục!
Khương Đệ Nhất nói.
- Khương Đệ Nhất, có bản lĩnh thì đánh ta đây này!
Vương Khả cuối cùng vẫn ngăn trước mặt Vương Hữu Lễ.
Vương Hữu Lễ cảm động muốn nói gì đó.
- Uỳnh!
- AI Vương Hữu Lễ lại bị đánh bay ra, máu me khắp người, vẻ mặt bi phẫn.
- Rốt cuộc các ngươi muốn tra tấn ta tới lúc nào?
Vương Hữu Lễ tuyệt vọng nói.
- Vương Khả, ta sẽ không động tới ngươi. Thần kiếm của ngươi có thể bảo vệ? Ngươi cho rằng ta sẽ mắc lừa sao?
Khương Đệ Nhất cười nói.
Vương Khả.
—ớj Phải làm sao mới ổn đây?
- Vương Khả, ta thấy ta không kiên trì được nữa!
Vương Hữu Lễ bi phẫn nói.
- Muốn trách thì trách ngươi quá yếu, không có người giúp ngươi!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói, lại chém một kiếm đến.
Đột nhiên, một đạo kiếm từ trong kiếm trận xuất hiện, đón lấy trường kiếm của Khương Đệ Nhất.
- Uỳnh!
Một tiếng vang lớn nổ ra, hai đạo kiếm chạm vào nhau. Trong nháy mắt băng tán tan ra, luồng khí mạnh bay thẳng ra bốn phía.
- Ai?
Khương Đệ Nhất biến sắc.
Lại thấy bên trong kiếm trận khổng lồ sau lưng Vương Khả và Vương Hữu Lễ xuất hiện một nữ tử do vô số kiếm khí ngưng tụ mà thành.