Vương gia suýt chút nữa bị hủy hoại trong tay hắn. Ta và Vương Khả chịu nhục, vất vả mới điều tra ra được chân tướng. Các đại gia chủ của Vương gia đều bị Vương Hữu Kiếm mê hoặc. Bây giờ đang truy sát chúng ta. Đại tiểu thư, ngươi phải làm chủ cho chúng ta. Lần này chúng ta làm giả gia chủ lệnh hoàn toàn là vì Vương gia! Đại tiểu thư, cứu mạng!
Vương Hữu Lễ lập tức khóc không thành tiếng.
Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ. Da mặt ngươi đúng là dày. Ta đoán không lầm, quả nhiên ngươi vẫn chưa bỏ cuộc. Bảo sao ngươi lại vội vàng đến mộ kiếm như vậy. Hóa ra là để trả đũa, giội một gáo nước bẩn! Đi cầu chỗ dựa là đại tiểu thư, đổ hết tội lên đầu Vương Hữu Kiếm? Không hổ danh là lễ bộ thượng thư của Đại Thiện, bản lĩnh đổ nồi rất cao!
- Vương Hữu Lễ!
Vương Khả kêu lên.
Vương Hữu Lễ không để ý đến Vương Khả mà dùng củ hành dụi vào mắt tiếp tục khóc lóc.
- Vương Hữu Lễ!
Vương Khả gọi lần thứ hai.
- Làm sao? Vương Khả, ngươi không thấy ta đang cầu xin đại tiểu thư sao? Lần này chúng ta vì Vương gia, không tiếc sức chịu đựng bị bêu rếu. Cuối cùng cũng tìm được tên phản đồ. Ta đang báo cáo với đại tiểu thư, mời đại tiểu thư về dẹp loạn trong gia tộc, ngươi kéo áo ta làm gì?
Vương Hữu Lễ buồn bực kêu lên.
Vương Khả này đúng là, không thấy ta đang bận sao? Thời khắc mấu chốt này, ngươi đang làm gì đấy?
- Ngươi nhìn đằng sau!
Mặt Vương Khả co lại nói.
- Nhìn cái gì? Cái gì còn quan trọng hơn việc ta phải báo cáo với đại tiểu thư, ta... !
Vương Hữu Lễ quay đầu nhìn.
Nói được nửa câu, sắc mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ. Bởi vì xuất hiện hai người ở cách đó không xa.
- Tào Hùng? Khương Đệ Nhất?
Vương Hữu Lễ trừng mắt kinh ngạc nói.
Tào Hùng và Khương Đệ Nhất đứng ở cách đó không xa, sắc mặt âm trầm nhìn Vương Khả.
- Tào Hùng, không phải ngươi đang bị truy sát sao? Sao quay lại nhanh vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hừ, có sư tôn giúp ta, đương nhiên ta có thể dễ dàng thoát khỏi hai tên kia rồi. Vương Khả, ngươi làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, hôm nay không ai có thể cứu ngươi!
Tào Hùng dữ tợn nói.
Thù hận ngày xưa tạm thời không đề cập đến, lần này sư tôn giao cho mình việc ở Dạ Xoa hoàng triều, thậm chí việc liên lạc với ks cũng giao cho mình. Để mình có thể trợ giúp Vương Hữu Lễ lên được ngôi hoàng đế, cuối cùng thì thế nào?
Vì Vương Khả này mà bản thân thất bại trong gang tấc, sư tôn nhất định sẽ phạt ta rất nặng. Con mẹ nó, vì sao ta lại gặp phải ngươi, đúng là đen đủi.
- Là Khương Đệ Nhất? Làm sao bây giờ?
Vương Hữu Lễ biến sắc.
- Vương Hữu Lễ, ngươi sợ cái gì, có ta đây!
Vương Khả tự tin nói.
- Có ngươi?
Vương Hữu Lễ trừng mắt nhìn Vương Khả.
Đến lúc này rồi ngươi còn chém gió cái gì, thế vừa rồi vì sao ngươi phải trốn, không phải là sợ Khương Đệ Nhất thì là gì? Bây giờ Khương Đệ Nhất tới rồi, khẩu khí ngươi lại thay đổi?
- Vương Khả, ngươi đúng là mạng lớn. Ta không ngờ ngươi lại làm hồng nhiều chuyện của ta như vậy!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
Nhớ lại những việc mà mấy năm nay đã sắp xếp rất cẩn thận, nhưng cứ gặp Vương Khả lại rối loạn hết.
Vì Vương Khả, mình thất bại ở Thi Quỷ hoàng triều.
Vì Vương Khả, mình thất bại ở Thiện Thần Đô trong gang tấc.
Vì Vương Khả, toàn bộ việc mình bố trí ở Dạ Xoa hoàng triều bị bại lộ.
Con mẹ nó, vất vả lắm mới thuyết phục được Vương Hữu Kiếm.
Vậy mà chỉ vì Vương Khả làm mọi thứ rối tỉnh rối mù.
Vương Khả này đúng là một đại họa.
- Khương Đệ Nhất, ta khuyên ngươi nhanh chóng chạy đi. Nếu không lát nữa không ai có thể cứu ngươi đâu!
Vương Khả khinh thường nói.
- Ha ha, ai cũng không cứu được ta? Ngươi nói ai muốn trừng trị ta?
Khương Đệ Nhất chậm rãi rút trường kiếm ra.
- Ngươi còn dám rút kiếm? Ngươi không biết đây là đâu à? Đây là mộ kiếm, tu vi đều bị áp chế. Bây giờ ngươi cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh, ngươi còn dám rút kiếm? Có tin là ta dùng một kiếm đâm chết ngươi không?
Vương Khả trừng mắt dựng thẳng ngón tay lên.
- Chết, không đúng cầm nhầm!
Vương Khả biến sắc.
Trong nháy mắt, Vương Khả thu hồi chỉ kiếm, cũng rút một thanh trường kiếm ra.
- Ngươi? Ha ha!
Khương Đệ Nhất khinh thường nó.
- Ta thì thế nào? Kiếm đạo của Vương Khả ta là thiên hạ đệ nhất.
Không, sư tôn ta là đệ nhất, ta là đệ nhị. Khương Đệ Nhất, ngươi dám thì lên đi!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Vừa nói Vương Khả vừa tiến lên một bước, vung trường kiếm trong tay lên, phóng tới trước mặt Khương Đệ Nhất.
- Ưỳnh!
Khương Đệ Nhất trừng mắt, cũng vung một kiếm ra, hồng liên kiếm khí của Vương Khả vỡ nát trong nháy mắt.
Chỉ trong phút chốc?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
- Chuyện này là sao? Tu vi của ngươi không bị mộ kiếm áp chế?
Ngươi không phải ở Tiên Thiên cảnh?
Khương Đệ Nhất cười lạnh nói.
- Mộ kiếm trước kia có thể áp chế tu vi dưới Thành Tiên cảnh.
Nhưng bây giờ mộ kiếm đã trở nên yếu đi, ta ở Võ Thần cảnh đỉnh phong cũng có thể đột phá tu vi không bị áp chế. Cho nên ta không bị ảnh hưởng!
- Vương Hữu Lễ, có chuyện này sao?
Vương Khả kinh ngạc kêu lên.
- Ta, ta cũng không biết! Nhưng mà năm đó ta đã từng nghe đại tiểu thư nói, bên trong mộ kiếm có thiên đạo, không biết vì lí do gì mà trở nên yếu ớt. 1000 năm trước, Thành Tiên cảnh bình thường đều có thể bị áp chế. 1000 năm trước tới nay Thành Tiên cảnh không bị áp chế nữa. Chỉ sợ bây giờ, người ở Võ Thần cảnh đỉnh phong cũng thết Vương Hữu Lễ nói ra.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Mộ kiếm yếu đi, sao ngươi không nói sớm?
- Ngươi không hỏi ta!
Vương Hữu Lễ nói ra.
Vương Khả.
Đua] Hơn nữa, việc này còn muốn trách ta sao?
Mẹ nó, làm sao bây giờ? Trước đó ở bên ngoài mộ kiếm cho dù Khương Đệ Nhất muốn ám sát ta thì ta vẫn là Nguyên Thần cảnh, còn có thể tự vệ một chút. Bây giờ, ta vào mộ kiếm bị áp chế tu vi đến Tiên Thiên cảnh. Không có chút đe dọa nào với Khương Đệ Nhất. Con mẹ nó, không phải ta rơi vào tình cảnh khó khăn sao?
- Ha ha, Vương Khả ngươi trốn qua trốn lại, lại trốn vào chỗ chết.
Không phải là ta đen đủi, mà chính ngươi đen đủi!
Tào Hùng chợt cười to.
Mặt Vương Khả co lại. Ngươi nhắc lại làm gì?
Vương Khả hít sâu nhìn về phía Khương Đệ Nhất.