Bất Diệt Thần Vương

Chương 1843: Bại lộ rồi




Bên trên tế đàn, ánh mắt Khương Song biến đổi. Làm sao bây giờ? Con mẹ nó, Vương Khả ngươi hại chết ta rồi. Trước đó ta tố cáo mình, đã làm hỏng kế hoạch của đại ca lần thứ hai. Bây giờ ta không xuống đài được. Cứ tưởng rằng đi theo các ngươi sẽ được an toàn. Hiện tại xem ra, bản thân ngươi còn không bảo vệ được.

Gia chủ lệnh của ngươi là giả? Con mẹ nhà ngươi!

Mặc dù lúc này Khương Song hối hận phát điên. Nhưng đã lên thuyền giặc rồi có thể làm sao? Ta không xuống được nữa, chỉ có thể tiếp tục!

- Vương Khả, lão tam, Tây Môn Tĩnh các ngươi cẩn thận. Lúc này Khương Đệ Nhất vẫn ở bên trong thần đô Dạ Xoa. Hắn đang ẩn núp ở đâu đó, có thể ra tay bất cứ lúc nào!

Khương Song buồn bực hô.

Không thể làm gì khác được nữa. Phản bội là một lần vẫn là phản bội, hai lần là thành thói quen.

Nếu đã quay lưng với ma đạo thì phải quyết liệt. Hy vọng phụ hoàng có thể tha thứ cho mình.

Ổ phía xa, Vương Khả và Vương Hữu Lễ đang vắt óc suy nghĩ muốn giải thích với đệ tử Vương gia. Nghe được Khương Song hô một tiếng, sắc mặt lập tức cứng đờ. Chuyện này là thế nào?

Khương Đệ Nhất còn núp ở đây, muốn đánh lén ta?

Giải thích? Giải thích cái rắm!

- Đi, tới kiếm trận trong mộ kiếm, ta đi mời đại tiểu thư!

Mặt Vương Hữu Lễ biến sắc nói.

- Được!

Vương Khả đồng ý.

Hai người hướng lên trời, muốn bay đi.

- Vương Hữu Lễ, ngươi nói rõ cho ta đã xảy ra chuyện gì?

- Vương Hữu Kiếm, Vương Khả làm giả gia chủ lệnh gạt chúng ta, ngươi cũng biết?

- Hữu Lễ thúc, sao ngươi phải gạt chúng ta!

Một đám người ngăn đường đi của Vương Hữu Lễ. Mặt Vương Hữu Lễ tuyệt vọng. Con mẹ nó, Vương Khả. Lần này ta bị ngươi hại chết.

- Tây Môn Tĩnh, ngăn bọn họ cho ta, nhanh!

Vương Khả quát mắng.

- Vâng!

Lúc này Tây Môn Tĩnh không còn thời gian hỏi Vương Khả, nhanh chóng nghe lệnh. Dù sao trước khi đi cha cũng đã nhắc nhở, nếu không nghe lời sẽ đánh mình. Con mẹ nó, Vương Khả đúng là tên đen đủi. Ta đã không muốn đi rồi, nhưng vẫn bị ép đi!

- Hồng Liên Kiếm Pháp!

- Cẩn thận, Tây Môn Tĩnh lại dùng Chỉ Kiếm. Cẩn thận động tác xấu xa của hắn!

- Ẩm ầm!

Vô số kiếm khí đỏ lập tức nở rộ. Trong nháy mắt, Tây Môn Tĩnh đã dùng Chỉ Kiếm ngăn Đông Kiếm Thần và Nam Kiếm Thần lại.

Đám đệ tử Vương gia hoảng sợ. Tây Môn Tĩnh, con mẹ nhà ngươi lại dùng cái chiêu này?

Tây Môn Tĩnh ngăn cản, Vương Khả và Vương Hữu Lễ có khe hở trong nháy mắt xông ra khỏi vòng vây, bay thẳng đến mộ kiếm.

- Uỳnh!

Trong phút chốc hai người đã biến mất trong màn sương đen ở mộ kiếm.

- Đứng lại cho ta! Vương Khả, tên khốn nạn, đứng lại cho ta. Ta phải giết ngươi!

Vương Hữu Kiếm quát mắng vọt tới.

- Vương Hữu Kiếm, ta lấy mệnh lệnh của hoàng đế Dạ Xoa, ra lệnh cho ngươi, không được chạy!

Khương Bính buồn bực nói.

Hôm nay ta đăng cơ làm hoàng đế, là ngày vui của ta. Các ngươi bị bệnh à, loạn cái gì? Không bái hạ ta sao? Con mẹ nói!

Khương Bính và Vương Hữu Kiếm vọt tới.

Đông Kiếm Thần và Nam Kiếm Thần cũng né tránh được Tây Môn Tĩnh, bay thẳng tới mộ kiếm.

- Ôi chao, thầy để ta ngăn cản các ngươi, các ngươi đừng chạy, đứng lại cho ta!

Tây Môn Tĩnh buồn bực đuổi theo.

- Vương Hữu Lễ, ngươi đứng lại cho chúng ta, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng!

Một đám đệ tử Vương gia cũng nhao nhao quát mắng.

Tiếp đến cũng bay theo tới mộ kiếm.

Không lâu sau, ở trong hoàng cung đã yên tĩnh trở lại. Đệ tử Vương gia đều chạy hết.

Chỉ còn lại khung cảnh hỗn độn.

Khương Song đứng trên tế đàn, rất lâu chưa lấy lại được tinh thần.

Hôm này là lễ nhường ngôi, đáng ra phải là thái bình. Loạn cái gì vậy?

Nhưng một lúc sau, sắc mặt Khương Song cứng đờ. Bởi vì hiện tại không có ai bên cạnh bảo vệ mình.

Ta không phải hoàng đế Dạ Xoa. Bọn Vương Khả chạy hết, ta phải làm sao bây giờ? Nhõ tà ma tới, ta chết chắc? Vừa rồi ta đã hủy hoại đại ca, đại ca có tìm ta trả thù hay không?

Vốn dĩ tưởng rằng ta về phe chính đạo thì sẽ có người bảo vệ ta.

Vương Khả chạy, Khương Bính ngươi cũng đừng có đi, ta phải làm sao đây? Tu vi của ta đã bị phế, ta gặp nguy hiểm!

- Vù!

Một cơn gió thổi theo lá cây bay qua đỉnh đầu Khương Song.

Khương Song rùng mình một cái!

- Ai tới bảo vệ ta đi !

Khương Song sợ hãi rụt rè nhìn xung quanh.

Đáng tiếc, xung quanh đều không có người đến bảo vệ Khương Song. Ngay cả trong hoàng cung, thị vệ của Vương gia đều bị phái đi, giờ phút này đã không còn ai che chở.

- Quả nhiên người chạy trà nguội? Ta dù sao cũng từng là hoàng đế, ta dù sao cũng là thái thượng hoàng!

Khương Song khóc không ra nước mắt nhìn về bốn phía.

Bên trong mộ kiếm!

Mộ kiếm rất lớn, cũng không phải chỉ có một cửa để vào. Vương Hữu Lễ lại vô cùng quen thuộc nơi này, muốn tránh được sự truy đuổi cũng không phải là khó. Vương Hữu Lễ và Vương Khả rất nhanh tiến vào bên trong từ một con đường nhỏ.

Ở chỗ này có sự áp chế của thiên đạo. Vừa vào trong, Vương Khả liền thở dài một hơi.

- Vương Hữu Lễ, thật ra vừa rồi cũng không đến mức là không còn đường lui, ta vẫn có thể giải thích với bọn hắn!

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

Mặt Vương Hữu Lễ đen lại.

- Ta tin tưởng ngươi có thể giải thích được nhưng lỡ như Khương Đệ Nhất ra tay thì sao bây giờ?

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ. Đúng vậy, lỡ như Khương Đệ Nhất ám sát, đệ tử Vương gia không bảo vệ cho ta, vậy thì ta cũng xong đời.

- Được rồi, vào trong trước đã. Nếu đệ tử Vương gia mà đến ta lại nghĩ cách.

Vương Hữu Lễ.

=. u)

Đến lúc này rồi ngươi con tiếp tục muốn lừa gạt sao? Con mẹ nó sao ta lại nhảy lên thuyền cùng với ngươi. Thanh danh một đời của ta, đến đây sẽ bị hủy hoại sao?

Vương Hữu Lễ vùi đầu đi tiếp, Vương Khả đi theo phía sau.

Tu vi của hai người lần lượt bị áp chế, chậm rãi đi vào nơi sâu nhất.

Nguyên Anh cảnh, Kim Đan cảnh, đợi đến trung tâm biển lửa trong kiếm trận, tu vi đã bị áp chế tới Tiên Thiên cảnh.

Đến nơi, Vương Hữu Lễ lập tức bái lạy phía kiếm trận.

- Đại tiểu thư, Vương gia ta có phản đồ. Ta và Vương Khả đã nghĩ ra kế dùng gia chủ lệnh giả để lôi hắn ra. Cuối cùng cũng tìm được tên phản đồ kia, là Vương Hữu Kiếm. Vương Hữu Kiếm cấu kết với tà ma.