- Bảy chữ này ta không nói đến. Nhưng đại tiểu thư từng nói với ta, bên trong gia chủ lệnh có lưu lại khí tức của đại tiểu thư. Tìm một chút là có thể biết thật hay giả!
- Hải Vương Khả sững sờ, còn có cả cách phòng đồ giả nữa à?
- Chắc là thời gian bên trong Thái Dương Chân Hỏa quá dài, thứ Vương đại tiểu thư để lại, đã bị tiêu diệt hết rồi!
Vương Khả cau mày nói.
- Đại tiểu thư nói rồi, nó rất đặc biệt, có thể tồn tại bên trong lò lửa cả vạn năm!
Vương Hữu Lễ nói ra.
Vương Khả.
= gui Mẹ nó, đại tiểu thư nhà ngươi bị bệnh à. Lại mang thêm cho ta phiền phức? Một khối lệnh bài thôi mà, có cần bảo vệ nhiều vòng vậy không?
- Ngươi không tìm được gia chủ lệnh, nên làm một cái giả ở bên trong?
Vương Hữu Lễ trừng mắt nhìn Vương Khả.
Con mẹ nó, ngươi còn nói làm cái gì? Vào giờ phút quan trọng này, ngươi còn nói thế? Ngươi bảo ta làm gia chủ Vương gia để trưng bày thôi sao?
- Vương Hữu Lễ, tình huống bên trong đó ngươi không biết đâu.
Ta cố gắng hết sức rồi!
Vương Khả thở dài nói.
- Thật hay giả đấy? Vương Khả, ngươi, ngươi, ngươi thật là to gan! Không được, ta phải nói cho những người khác biết. Gia chủ lệnh của Vương gia ta không phải để ngươi tùy tiện nói bừa được.
Ta thật sự xin lỗi toàn thể Vương gia, xin lỗi đại tiểu thư. Ngươi không có tư cách làm đại gia chủ, ta muốn nói cho tất cả mọi người biết!
Vương Hữu Lễ kích động nói.
- Vương Hữu Lễ, ngươi đừng kích động. Ngươi quên rồi sao?
Chúng ta đang ngồi chung một thuyền. Ngươi tố cáo ta, thì có lợi ích gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đây là vị trí gia chủ của Vương gia ta, không cho phép người khác khinh thường đùa cợt!
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Nhưng ban đầu chính ngươi đã xác định gia chủ lệnh này là thật. Dẫn dắt tất cả đệ tử Vương gia công nhận gia chủ lệnh này.
Chính người đã dẫn dắt họ coi nó là đồ thật!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Hữu Lễ.
x - Hơn nữa, ngươi tố cáo ta chắc chắn Vương gia của ngươi sẽ bị thiên hạ cười cợt. Đến lúc đó, chẳng phải là không ngóc đầu lên nổi sao. Sau đó, Vương Hữu Kiếm lại thừa cơ mà xông lên, đoạt quyền làm hoàng đết! Tất cả tâm huyết của ngươi, vứt bỏ trong phút chốc!
Vương Khả nói ra.
Vương Hữu Lễ.
= „ai Con mẹ nó, phải làm sao bây giờ? Một bên là sự chính trực của ta, một bên là vì Vương gia. Ta phải làm sao?
Vương Khả khốn kiếp. Ta giúp ngươi làm đến bước cuối cùng, gia chủ lệnh gần trong gang tấc, vậy mà ngươi lại làm một cái giả?
Đây không phải là chơi ta sao? Chuyện này mà lộ ra ngoài, thanh danh của ta ở Vương gia bị ngươi diệt sạch.
- Yên tâm, đừng lo, chỉ cần lễ nhường ngôi thuận lợi, Khương Bính đăng cơ làm hoàng đế, ta sẽ trả lại gia chủ lệnh vào trong kiếm trận ở mộ kiếm! Đến lúc đó, sẽ không có người phát hiện!
Vương Khả khuyên nhủ.
Vương Hữu Lễ.
“„| Vì sao mà lại trở thành như vậy. Ta biết ăn nói thế nào với đại tiểu thư!
- Lễ nhường ngôi hai ngày tới nhất định phải chuẩn bị cho tốt!
Vương Khả trịnh trọng nói.
Mặt Vương Hữu Lễ u oán nhìn Vương Khả. Con mẹ nó, ngươi còn dám nói thế? Ta vừa kiểm tra qua thôi ngươi đã lộ đuôi rồi.
Những gia chủ Vương gia khác mà đến kiểm tra chắc chắn cũng sẽ bị lộ. Hai ngày? Vừa rồi ta còn lo thời gian quá gấp. Bây giờ đúng thật là hai ngày dài đằng đẳng. Đáng chết, dễ dàng gặp nguy hiểm.
- Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi hai này tới đừng ra khỏi cửa!
Vương Hữu Lễ buồn bực nói.
- Yên tâm, ta không có đi đâu cả. Gia chủ Vương gia khác mà muốn gặp ta, ngươi giúp ta đuổi họ đi!
Vương Khả nói ra.
Vương Hữu Lễ.
— Trong hoàng cung Dạ Xoa.
Khương Bính, Khương Song, Tây Môn Tĩnh đều ở trong hoàng cung.
Không còn cách nào khác nữa. Nếu Khương Song cũng ở nhà Vương Hữu Lễ, cửa nhà Vương Hữu Lễ nhất định bị đạp nát. Các gia chủ Vương gia vì lễ nhường ngôi mà sẽ thường xuyên ra vào vương phủ của Vương Hữu Lễ. Khó tránh khỏi gặp phải Vương Khả, lỡ như muốn kiếm tra gia chủ lệnh thì phải làm sao?
Không còn cách nào, chỉ đành tàm thời tách Vương Khả và Khương Song ra.
Hoàng cung? Bây giờ đối với Khương Song mà nói đã không còn là nhà mình nữa rồi. Tây Môn Tĩnh, Khương Bính đều là Võ Thần cảnh, phụ trách bảo hộ hắn an toàn. Không cần lo lắng gì cả.
Tất cả chỉ chờ đến lễ nhường ngôi hai ngày sau.
Ngồi trên long ở, Khương Song già nua tóc bạc trắng. Tay sờ sờ long ỷ, gương mặt đắng chát. Trước lễ nhường ngôi, ngay cả ngự tỉ của bản thân cũng không được sờ tới. Hoàng đế mình đây đúng thật là nghẹn ngào.
Giờ phút này, Khương Song nghĩ đến ngày xưa mình còn ở Dạ Xoa hoàng triều. Trong lòng không hiểu sao nảy sinh ra một ý nghĩ. Bản thân nhập ma đạo, có phải là sai rồi không?
Đại ca bảo mình nhập ma đạo. Nhưng bản thân hoàn toàn bị bao vây, không nghĩ đến việc cứu mình, mà lại để Tào Hùng sắp xếp nhiệm vụ cho mình.
Nhiệm vụ? Nực cười, đến giờ phút này ta ra nông nỗi này, có thể chết bất cứ lúc nào. Còn cái gì đáng để ta theo đuổi nữa?
Ma đạo muốn đại thắng không biết là bao nhiêu năm về sau.
Nhưng bây giờ thì sao, bản thân có quyền lực to lớn thì không muốn, lại đi phản bội chính đạo. Có đáng hay không?
- Nhị ca, ngươi cũng đừng buồn quá. Lần này ngươi làm hỏng kế hoạch của phụ hoàng. Nhưng dù sao ngươi cũng là nhị ca của ta, đều là con trai của phụ hoàng. Sau này, ngươi nhất định có cơ hội lập công chuộc tội. Không có Dạ Xoa hoàng triều nữa thì về sau nhất định có cơ hội khác. Giống như ta. Trước kia ta chẳng là gì, bây giờ cũng từng bước lấy được sự công nhận của phụ hoàng.
Đừng lo lắng, chờ ta trở thành hoàng đế, ta sẽ giúp ngươi!
Khương Bính nhìn về phía Khương Song nói.
- Ha ha, ta biết, ta muốn yên tĩnh một chút!
Khương Song lắc đầu cười khổ.
Khương Bính cũng không biết khuyên nhủ thế nào. Chỉ có thể thở dài gật đầu một cái rồi lui ra khỏi đại điện.
Lúc này, một tên tùy tùng bưng trà, khom lưng đi vào đại điện.
- Hoàng thượng, trà của ngài!
Tên tùy tùng cung kính nói.
Khương Song nhìn, bản thân muốn uống trà sao? Bây giờ ta làm gì có tùy tùng?
Khương Song đang muốn trách cứ, nhưng khi nhìn thấy rõ mặt người kia, đột nhiên con ngươi co rút lại.
- Tâm tình nhị ca ta không tốt, không được quấy rây!