Khương Song ở ngoài cửa điện đang muốn quát tháo.
- Không, lão tam, là ta muốn uống trà, ngươi không cần lo đâu!
Khương Song nói.
Lúc này Khương Bính mới gật đầu một cái.
Khương Bính phải chuẩn bị cho lễ nhường ngôi nên rất bận rộn.
Mà bên trong đại điện, tùy tùng đem trà đợi cửa đóng lại mới tiến đến.
Trong đại điện cách âm rất hiệu quả, người ở bên ngoài không thể nghe thấy.
- Tào Hùng? Ngươi thật to gan, dám tới đây?
Khương Song kinh ngạc nhìn người phía trước mặt.
Tên tùy tùng trước mặt vẻ bề ngoài không phải Tào Hùng, mà đeo một cái mặt nạ mà trước đây ở đại lao hắn đã mang. Khương Song liếc mắt là có thể nhận ra.
- Người khác tới ta không yên tâm. Chỉ có thể tự mình tới.
Chuyện bên trong mộ kiếm ta đã biết, sư tôn cũng tới!
Tào Hùng trịnh trọng nói.
- Đại ca ta cũng tới? Ở bên trong thần đô Dạ Xoa?
Khương Song kinh ngạc nói.
- Không sai. Chúng ta không ngờ được, tên Vương Khả kia lại may mắn như vậy, vượt qua được bốn cửa ải. Thôi, sư tôn nói, cứ để như vậy đi, cũng tốt Tào Hùng trầm giọng nói.
- Cũng tốt? Đến lúc này rồi, có gì là tốt?
Khương Song lạnh lùng nói.
- Sư tôn cho người một kế sách, để những cố gắng của Vương Khả đều tan tành!
Tào Hùng cười nói.
- Hả?
Khương Song khó hiểu nói.
- Đến lúc tổ chức lễ nhường ngôi, võ quan đều sẽ xuất hiện.
Vương Khả sẽ giao ngự ấn Dạ Xoa cho ngươi. Ngươi sẽ dẫn dộng công đức Dạ Xoa, truyền đến thiên hạ, trước có ngự ấn, trời đất làm chứng, chính thức truyền ngồi cho Khương Bính, đúng hay không?
Tào Hùng trầm giọng nói.
- Không sai! Xung quanh đều là người của Vương gia Dạ Xoa, các người chẳng thể làm gì khác?
Khương Song lạnh lùng nói.
- Đến lúc đó, thiện hạ làm chứng, có ngự tỉ ở đó, ngươi nói gì là tùy thuộc vào ngươi. Người nói truyền cho ai thì truyền cho người đó. Ý của sư tôn là, ngươi dùng ngự tỉ hướng lên trời cao, truyền ngôi cho Vương Hữu Kiếm!
Tào Hùng trịnh trọng nói.
- Cái gì?
Khương Song trợn mắt nói.
- Vương Hữu Kiếm là người của mình. Ngươi truyền ngôi cho Vương Hữu Kiếm là được. Lúc đó Vương gia Dạ Xoa sẽ do Vương Hữu Kiếm quản lý! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành!
Tào Hùng nói.
- Nhường ngôi cho Vương Hữu Kiếm?
Khương Song kinh ngạc.
- Được rồi, tin tức ta cũng đã truyền đến rồi. Ta đi trước! Nếu không Tây Môn Tĩnh sẽ nghi ngờ!
Tào Hùng hít sâu, mở cửa đại điện.
Tào Hùng chậm rãi rời đi.
Bên trong đại điện, trên long chỉ còn Khương Song, tay vịn long ở ánh mắt biến đổi. Giống như trong mắt tràn ngập hận thù không thể xua tan.
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã qua!
Việc mà Vương Khả, Vương Hữu Lễ lo lắng nhất là các đại gia chủ nghỉ ngở gia chủ lệnh cũng chưa thấy có biểu hiện gì.
- Vương Hữu Lễ, ngươi hoảng cái gì, chẳng phải là không có chuyện gì sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ.
Mặt Vương Hữu Lễ đen lại nhìn về phía Vương Khả, là không có xảy ra việc gì, nhưng ta không thể lo sao? Một khi bị vạch trần, người phảy mông một cái đi, ta thì không đi được. Ta phải gánh hậu quả hộ ngươi, uy tín của ta ta ở Vương gia sẽ rớt xuống ngàn trượng người có biết hay không?
- Được rồi, được rồi. Qua hôm nay, lễ nhường ngôi ổn thoả, tất cả sẽ ổn thôi! Đến lúc đó ta trả lại vị trí gia chủ, mang gia chủ lệnh về biển lửa bên trong mộ kiếm là được rồi!
Vương Khả an ủi.
Vương Hữu Lễ có thể làm sao được nữa? Lên thuyền giặc, chỉ có thể nhận mệnh.
- Nhanh, lễ nhường ngôi nhanh chóng bắt đầu đi!
Vương Khả nhìn phía xa.
Giờ phút này trong hoàng cung, bách quan cung kính đứng nhìn về một cái to lớn tế đàn cách đó không xa.
Bên trên tế đàn là Khương Song đang mặc long bào. Khương Song nhìn khung cảnh trước mặt, trên mặt tràn đây đắng chát và biểu cảm không nỡ.
Ngự ấn là do Vương Khả vừa mới đưa Khương Song, giờ phút này.
Tại lễ nhường ngôi, Khương Song không thể không như bù nhìn, tiến hành nhường ngôi.
Hoàng đế một nước, bị buộc đến tình cảnh như thế này, cũng thật đáng buồn. Đương nhiên, đoạn đường này cũng là Khương Song tự lựa chọn.
- Bái kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vương Hữu Kiếm dẫn đường bách quan ở phía dưới, hướng về phía Khương Song cúi đầu.
Lễ nhường ngôi hôm này, lúc đầu có một số quan viên còn muốn làm ầm], lại bị Vương gia dọn sạch. Đến mức, cả triều không có một âm thanh nào là ủng hộ Khương Song.
- Ha hai Trong mắt Khương Song lóe lên sự dữ tợn.
Một bên khác, Khương Bình cũng đứng ở hàng ngũ bách quan, nhìn thấy cái bộ dạng điên cuồng của Khương Song, Khương Bình lộ ra vẻ lo lắng.
Mà tất cả điều này đều ở trong mắt Khương Song.
Tất cả mọi người đang đợi Khương Song nhường ngôi. Khương Song nhìn bách quan lần cuối cùng, hận thù tràn đầy lồng ngực.
Giờ phút này, bốn phía trong hoàng cung có vô số đôi con mắt đều đang nhìn chằm chằm.
Bao gồm cả Vương Khải, Vương Hữu Lễ.
Còn có hai bóng người dưới cung điện.
- Tào Hùng, lúc trước ngươi nói với Khương Song như thế nào?
Một bóng đen trầm giọng nói.
- Sư tôn, hôm trước khi ta nói đến, Khương Song cũng đồng ý phối hợp với chúng ta rồi! Đợi chút nữa tới lúc nhường ngôi, sẽ nhường ngôi cho Vương Hữu Kiếm, để tất cả tính toán của Vương Khả đều thất bại!
Tào Hùng tự tin nói.
Hai người này là Tào Hùng và Khương Đệ Nhất.
Khương Đệ Nhất mặc áo bào đen, rơi vào trầm tư.
- Vương Khả này đúng thật là may mắn. Ta và Ma Thập Tam cũng đã từng nhắc tới. Cho rằng Dạ Xoa hoàng triều không dễ đối phó, cử ai tới cũng vô dụng. Thế mà Vương Khả này trong một thời gian ngắn lại làm được!
- Vương Khả cũng gặp may. Một mặt là có Tây Môn Tĩnh giúp đỡ, Tây Môn Tĩnh có vòng Luân Hồi. Tiếp đến khi Vương Khả tỉ thí với Vương Hữu Kiếm cũng là do Vương Hữu Kiếm quá khinh địch, để cho Vương Khả ra tay trước hai lần. Hắn đúng là có bệnh, rõ ràng Vương Khả có cách đặc biệt để tìm được bản thể chính của hắn, vậy mà hắn còn không biết. Để Vương Khả ra tay trước, cho dù một người bình thường cũng có thể đánh bại Vương Hữu Kiếm! Thật là... !
Tào Hùng buồn bực nói.
- Vương Hữu Kiếm đúng là quá tự tin! Bị Vương Khả đánh bại!
Khương Đệ Nhất trầm giọng nói.
- Cửa ải cuối cùng thì Vương Khả và Vương Hữu Lễ nội ứng ngoại hợp. Lúc vào lại dẫn theo Hàn Băng Thần Trùng Vương, vốn dĩ không cần phải lo lắng. Vương Khả đúng là may mắn mà! Nhưng mà thực sự để cho hắn làm gia chủ Vương gia Dạ Xoa sao!