Vương Khả lén nắm lấy củ hành dụi vào mắt, nước mắt lập tức chảy ra.
Hay cho màn tình thâm cảm động, hay cho màn sinh ly tử biệt này.
Giờ khắc này, vô số đệ tử Vương gia bị tình cảm của Vương Khả và Hàn Băng Thần Trùng Vương làm cho cảm động, nhất thời trầm mặc.
Mắt Vương Hữu Lễ sáng lên.
- Vương Khả, trong ngực ngươi là gì?
- Đây là... !
Đám đệ tử Vương gia biến sắc.
Thấy trong ngực Vương Khả là một lệnh bài vàng óng.
Trên lệnh bài có đường vân đại lượng, đồng thời hai mặt còn có chữ.
Một mặt viết “Vương gia Dạ Xoa”, mặc khác viết “gia chủ lệnh”.
- Gia chủ lệnh của Vương gia Dạ Xoa?
Tây Môn Tĩnh đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Đây là gia chủ lệnh?
Vương Hữu Kiếm sững sờ.
Đây là gia chủ lệnh sao? Không có ai nhìn thấy gia chủ lệnh bao giờ. Nhưng bảy chữ to rõ ràng ở hai mặt như thế, người ta làm sao nghi ngờ được? Gia chủ lệnh của Vương gia Dạ Xoa? Lấy ra từ trong biển lửa, có thể là giả hay sao?
- Gia chủ lệnh, ha ha. Vương Khả, ngươi tìm được gia chủ lệnh, ngươi có thể làm gia chủ Vương gia rồi!
Mắt Vương Hữu Lễ sáng lên kích động nói.
- Đại gia chủ? Lai lịch của gia chủ lệnh này còn chưa rõ ràng!
Vương Hữu Kiếm nghi hoặc.
Trong nháy mắt, vô số đệ tử Vương gia trừng mắt nhìn về phía Vương Hữu Kiếm. Có ý gì? Gia chủ lệnh của đại tiểu thư mà còn có thể là giả sao? Vừa rồi Vương Khả nói là sự thật sao? Cho dù Vương Khả có tìm được gia chủ lệnh, ngươi vẫn cố ý nghi ngờ?
Ngươi dám vi phạm đại lệnh của đại tiểu thư?
- Đây là lão Hàn dùng mạng để đổi lấy. Vương Hữu Kiếm, ngươi còn dám nghỉ ngở à. Ta thà chết, cũng phải liều mạng với ngươi!
Vương Khả biểu cảm dữ tợn mắng Vương Hữu Kiếm.
- Vương Hữu Kiếm, đại tiểu thư vẫn nghe được những gì chúng ta nói. Ngươi dám công khai phản đối sao?
Vương Hữu Lễ cũng trách mắng.
- Vương Hữu Kiếm, mệnh lệnh của đại tiểu thư là cao nhất!
Một đám để tử Vương gia trừng mắt nổi giận nói.
Vương Hữu Kiếm.
=..
- Không, ta không nghi ngờ. Ta chỉ tò mò, hiếu kỳ mà thôi!
Vương Hữu Kiếm biện hộ.
Lúc này, nếu bản thân dám nghi ngờ lệnh bài là giả thì sẽ khiến nhiều người tức giận. Tuy Vương gia giúp đỡ mình thăng tiến, nhưng vẫn nghe đại tiểu thư là trên hết.
- Vương Hữu Lễ bái kiến đại gia chủ, mời đại gia chủ quản lý Vương gia! Vương Hữu Lễ chờ lệnh của người!
Vương Hữu Lễ cung kính cúi đầu.
- Bái kiến gia chủ, các gia chủ được phân gia đều đợi lệnh!
Một đám gia chủ được tách ra nhao nhao cung kính cúi đầu.
Mười hai gia chủ của Vương gia đều ở đây. Gia chủ lệnh ở trước mặt, giống như đại tiểu thư đang ở đây, ai dám ngỗ nghịch? Lập tức nhao nhao hành lễ.
Mặt Vương Hữu Kiếm đen lại. Cái này, sao lại thành như vậy?
Vương Khả thành gia chủ của chúng ta? Vì sao?
- Vương Hữu Kiếm chờ lệnh của đại gia chủ!
Vương Hữu Kiếm phiền muộn nói.
Vương Khả xoa xoa củ hành làm đỏ con mắt, nhìn đám đệ tử Vương gia đang bái hạ, trong lòng khuấy động. Con mẹ nó, thành công rồi? Ta vừa chế ra gia chủ lệnh giả, thành công rồi?
- Vương gia Dạ Xoa, toàn lực hiệp trợ Khương Song, truyền ngôi vị hoàng đế cho Khương Bính. Không được vi phạm, toàn lực ủng hội Vương Khả mở miệng hạ lệnh.
- Vâng!
Vương Hữu Lễ hưng phấn nói.
- Vâng!
Đệ tử Vương gia nhíu mày đáp.
Vương Hữu Kiếm sa sầm mặt. Sao lại như vậy rồi, vừa rồi ngươi còn kêu trời trách đất vì Hàn Băng Thần Trùng Vương chết? Bây giờ lại nhanh chóng nhận thân phận gia chủ?
- Vâng!
Vương Hữu Kiếm bi phẫn nói.
Bản thân tính toán quyền lực nhiều năm như vậy, không còn chút nào sao? Con mẹ nó! Vì sao?
Vương Khả cầm gia chủ lệnh trên tay, tạm thay thế vị trí gia chủ Vương gia. Vương Khả ra lệnh, mặc dù rất nhiều đệ tử Vương gia trong lòng không phục, nhưng không ai dám làm trái. Chỉ có thể toàn lực giúp đỡ cho việc nhường ngôi!
Tại Dạ Xoa hoàng triều mặc dù Khương Song là hoàng đế nhưng toàn bộ quyền hành phần lớn rơi vào sự khống chế của Vương gia Dạ Xoa. Giờ đây, Vương gia toàn lực ủng hộ Khương Song nhường ngôi. Khương Song cũng chủ động nhường ngôi, mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn không ảnh hưởng tới đại cục.
Vương Khả không muốn kéo dài thời gian, muốn nhanh chóng tiến hành! Để tránh có người lại thừa cơ gây chuyện.
Dự định hai ngày sau sẽ tổ chức lễ nhường ngôi.
Bấy giờ, Vương Khả đang ở trong thư phòng, tại quý phủ của Vương Hữu Lễ.
- Hai này sau là lễ nhường ngôi rồi, có vội vàng quá không? Ngươi có gia chủ lệnh rồi, Vương gia nhất định sẽ nghe theo lời ngươi!
Lễ nhường ngôi cần có nhiều trình tự!
Vương Hữu Lễ cau mày nói.
- Vội? Không vội sao được? 2 ngày? Ta còn lo 2 ngày là quá dài đây. Đêm dài lắm mộng!
Vương Khả lắc đầu.
Vương Hữu Lễ nhíu mày nhìn Vương Khả. Đột nhiên sắc mặt cứng đờ.
- Vương Khả, có thể cho ta xem gia chủ lệnh một chút không?
- Làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Theo quy tắc, lúc nhận gia chủ lệnh, thì mười hai gia chủ có quyền kiếm tra gia chủ lệnh là thật hay giả. Lúc đó ở mộ kiếm, dưới hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm, ta không muốn làm khó ngươi. Nhưng hiện tại, có thể cho ta xem một chút được không?
Vương Hữu Lễ mở miệng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ. Hay là đưa gia chủ lệnh cho Vương Hữu Lễ xem.
Vương Hữu Lễ cầm gia chủ lệnh, nhìn kỹ một lượt. Đột nhiên sắc mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Làm sao? Về mặt kia là có ý gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Sau khi Hàn Băng Thần Trùng Vương vùi thân trong biển lửa, sao trong nháy mắt ngươi đã quên đi bi thương. Làm sao mà kỳ quái như vậy. Hóa ra cái này, cái này là giả?
Vương Hữu Lễ suýt tức mà phun một ngụm máu ra ngoài.
- Giả? Ai nói là giả? Giả chỗ nào? Vương Hữu Lễ, gia chủ lệnh này là ta và lão Hàn liều mạng mới có được. Ngươi dựa vào cái gì nói nó là giả!
Vương Khả trừng mắt giận dữ nói.
- Cái này chính là giả!
Vương Hữu Lễ buồn bực nói.
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Không phải các ngươi chưa từng nhìn thấy gia chủ lệnh sao? Ngươi chứng minh nó là giả đi? Hơn nữa, bảy chữ lớn bên trên gia chủ lệnh ngươi không nhìn rõ sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Lúc này, bản thân nhất định phải bóp chết sự thật mới được.
Mặt Vương Hữu Lễ nhăn lại.