Vương Khả lo lắng nói.
- Ùng ục ục!
- Ngươi còn muốn thử? Từ từ đi, từ từ suy nghĩ biện pháp?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương kiên trì.
- Thôi, ta đi tiếp với ngươi!
Vương Khả nói ra.
Cứ như vậy, Vương Khả mang theo Hàn Băng Thần Trùng Vương quấn một vòng bên ngoài. Không đi tìm cái gia chủ lệnh kia, mà càng đi sâu vào trung tâm biển lửa. Hàn Băng Thần Trùng Vương càng ngày càng bị áp chế.
- Không được. Cái này lẫn gia chủ lệnh đều ở sâu bên trong.
Ngươi không ăn được đâu!
Vương Khả lo lắng nói.
= Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương vội vàng xao động không ngừng.
- Lão Hàn, lần sau ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi. Trong biển lửa này, giống như một cái động, cho dù ở ngoài cũng có Thái Dương Chân Hỏa. Không thể ở lại nơi này nữa!
Vương Khả nói ra.
- Ùng ục ục!
- Cái gì? Ngươi bảo ta ra ngoài trước, tự ngươi đi vào trong?
Vương Khả trợn mắt nói.
5 Ùng ục ục!
- Ngươi điên à, dù cho bị thiêu chết, ngươi vẫn muốn ăn cái trái cây kia? Ngươi không muốn sống nữa sao?
= Ùng ục ục!
- Chưa chắc sẽ chết, nhưng cái trái cây kia quan trọng thế sao?
Hơn nữa, ta ở bên cạnh sẽ ảnh hưởng tới khả năng phòng ngự của ngươi. Ta ra ngoài, người có thể toàn lực phòng ngự biển lửa?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương kiên quyết.
- Mất bao lâu?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ùng ục ục!
- Ngươi không biết, khả năng sẽ rất lâu?
Vương Khả nói.
Hàn Băng Thần Trùng Vương gật đầu một cái.
Vương Khả rơi vào trầm mặc.
- Quan trọng là sau khi ta rời khởi đây, để lại ngươi bên trong.
Người của Vương gia ở Dạ Xoa sẽ không đồng ý!
Biển lửa này rất nguy hiểm đối với Vương Khả. Đối với Hàn Băng Thần Trùng Vương mà nói, mặc dù sâu bên trong biển lửa nguy hiểm, nhưng chỉ cần gặp nguy hiểm, Hàn Băng Thần Trùng Vương sẽ lui về phía sau an toàn. Cho nên một mình Hàn Băng Thần Trùng Vương ở đây, Vương Khả cũng không quá lo lắng.
Chỉ là, Vương gia Dạ Xoa sẽ cho phép sao?
Vương Khả nhíu mày suy tư một lúc.
- Thôi, ngươi ở lại đây thì cứ ở lại đi, nhân tiện tìm giúp ta gia chủ lệnh. Sau đó cùng ta diễn một vở kịch! Một mình ta ra ngoài vậy!
- Ùng ục ục?
Hàn Băng Thần Trùng Vương trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
Diễn kịch? Sao phải diễn kịch?
Bên ngoài kiếm trận.
Đệ tử Vương gia, Tây Môn Tĩnh, Khương Bính, Khương Song đều nhìn vào khe hở của kiếm trận mà Vương đại tiểu thư mở ra.
- Vương Khả đi vào lâu như vậy rồi mà chưa có động tĩnh gì?
Khương Bính lo lắng nói.
- Thầy sẽ không bị thiêu chết chứ?
Tây Môn Tĩnh lo lắng.
- Vương Khả có Hàn Băng Thần Trùng Vương bảo vệ, sẽ không gặp nguy hiểm!
Vương Hữu Lễ an ủi.
- Hàn Băng Thần Trùng Vương? Dù nói thế nào cũng chỉ là một côn trùng mà thôi, ngươi cho nó là vạn năng sao? Đây chính là Thái Dương Chân Hỏa, càng vào sâu càng nguy hiểm. Không có sức mạnh Thành Tiên cảnh, muốn xông vào biển Thái Dương Chân Hỏa căn bản là tự đi tìm cái chết. Bây giờ chỉ sợ Vương Khả đã chết thật rồi!
Vương Hữu Kiếm khinh thường nói.
Đám người lo lắng nhìn vào khe hở kiếm trận. Hầu như tất cả mọi người đều cảm giác Vương Khả đã xong đời rồi.
Lúc này, trong biển lửa bỗng có âm thanh truyền tới.
- Lão Hàn, lão Hàn, không được, chỉ là làm gia chủ thôi, đừng liều mạng như vậy!
Tiếng Vương Khả khàn cả giọng rống lên truyền đến.
- Vương Khả còn sống?
Vương Hữu Kiếm sững sờ.
- Chuyện này là thế nào? Tìm được chưa? Vương Khả tìm được gia chủ lệch chưa?
Đệ tử Vương gia kinh ngạc nói.
- Gia chủ lệnh? Không, không thể nào!
Sắc mặt Vương Hữu Kiếm hết sức khó coi.
Nếu như Vương Khả lấy được gia chủ lệnh, vậy chúng ta phải nghe hắn sao?
- Lão hàn, lửa ở đó rất lớn ngươi không thể xông vào. Cũng chỉ là gia chủ lệnh thôi mà, cho dù chúng ta có gia chủ lệnh, Vương Hữu Kiếm bọn họ cũng không công nhận. Ta không muốn liều mạng. Đám Vương Hữu Kiếm này sớm đã có ý làm phản, không thể nào thừa nhận gia chủ lệnh. Bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ gia chủ lệnh. Lão Hàn đừng làm chuyện vô ích. Ngươi vĩnh viễn không đấu lại đám ngươi lòng lang dạ thú kia đâu. Đám người đó sẽ không thừa nhận gia chủ lệnh, không được!
Tiếng Vương Khả ầm ĩ gọi tiếp tục truyền đến.
Bên ngoài kiếm trận, Vương Hữu Kiếm và một đám đệ tử Vương gia đều sa sầm mặt. Vương Khả, ngươi nói cái gì? Ngươi vu khống gì chúng ta? Mẹ nó, ai không thừa nhận gia chủ lệnh?
Âm thanh trong kiếm trận có thể truyền đến tai đại tiểu thư, đại tiểu thư mà nghe được những lời vu khống này, sẽ ra sao?
- Vương Khả đáng chết!
Vương Hữu Kiếm tức giận nói.
- Không được, không được, đuôi của ngươi bị cháy một nửa rồi.
Từ bỏ đi, không cần phải như vậy, không được!
Tiếng Vương Khả tuyệt vọng rống lên truyền đến.
Âm thanh truyền đến nghe tuyệt vọng và vội vã vô cùng. Người bên ngoài tưởng tượng ra hình ảnh Vương Khả và Hàn Băng Thần Trùng Vương tìm được gia chủ lệnh, nhưng xung quanh gia chủ lệnh toàn là lửa, không có cách tới gần. Hàn Băng Thần Trùng Vương vì báo đáp Vương Khả mà liều mạng lấy gia chủ lệnh.
Trong lúc nhất thời, làm người ta cảm động.
- Không được, không được!
- Uỳnh!
- AI Sau tiếng kêu thảm thiết của Vương Khả là một tiếng vang thật lớn, giống như là có một va chạm lớn ở trong. Vương Khả được bao vây bởi luồng hơi lạnh chật vật chạy ra khỏi kiếm trận.
- Vương Khả!
Vương Hữu Lễ cả kinh kêu lên.
Vương Khả bay ra ngoài?
- Lão Hàn!
Vương Khả đứng dậy tuyệt vọng hét lên một tiếng.
- Uỷnh!
Bên trong biển lửa, một vệt sáng bay thẳng vào trong ngực Vương Khả, bị Vương Khả ôm chặt lấy.
¬ Ui da! Trong biển lửa truyền đến tiếng gào tuyệt vọng của Hàn Băng Thần Trùng Vương. Một tiếng kêu kia, giống như Hàn Băng Thần Trùng Vương bị thiêu trong biển lửa vậy.
- Không, không!
Vương Khả tuyệt vọng hô lên.
- Ẩm ầm!
Lúc này, Vương Khả bay ra khỏi kiếm trận, khe hở kiếm trận của khép lại.
- Uỳnh!
Thân hình Vương Khả trong nháy mắt bị đụng vào vách kiếm trận, rơi xuống đất.
- Vương Khả!
Khương Bính lập tức tiến đến đỡ dậy.
- Thầy, Hàn Băng Thần Trùng Vương chết rồi sao?
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
- Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Khương Bính lo lắng nói.
- Lão Hàn, ta có lỗi với ngươi. Ta nói sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng, không ngờ được lại khiến ngươi bị chôn vùi ở nơi đây.
Ngươi không cần liều mạng như vậy!