- Ta không có, ngươi không tin thì hỏi đại tiểu thư xem!
Vương Hữu Lễ nói.
Một đám nhìn về nữ tử kiếm khí.
Nữ tử kiếm khí nhìn Hàn Băng Thần Trùng Vương trên vai Vương Khả, trầm mặc một hồi.
- Gia chủ, có thể chứ?
Vương Hữu Lễ mong đợi nói.
Nữ tử kiếm khí trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng.
- Có thể!
- Có thể Nữ tử kiếm khí khẳng định một câu, sắc mặt Vương Hữu Kiếm lập tức biến đổi.
- Đại tiểu thư, ngài bố trí kiếm trận ở trính giữa, bên trong lò lửa chỉ có đệ tử Vương gia mới có thể vào!
Vương Hữu Kiếm lo lắng nói.
- Vương Hữu Kiếm, vật cưỡi chỉ là một đồ vật, giống như thần kiếm, pháp bảo. Có gì là không thể? Nếu ngươi không nhìn được Vương Khả đi vào thì cũng tự kiếm một vật cưỡi rồi vào đi! Đại tiểu thư đã quyết định rồi, ngươi muốn thay đổi sao?
Vương Hữu Lễ lập tức khiển trách quát mắng.
- Nhưng mà, nhưng mà... !
Vẻ mặt Vương Hữu Kiếm sốt ruột.
Cái này, không phải là Vương Khả được lợi sao? Cho dù Vương Hữu Kiếm có sốt ruột cũng không thể làm gì khác, đại tiểu thư mở miệng ai dám làm trái?
- Nếu như thế cho dù Vương Khả mang theo vật cưỡi vào, thì để tìm được gia chủ lệnh cũng phải xem may mắn của ngươi!
Nữ tử kiếm khí bình tĩnh nói.
- Đa tạ đại tiểu thưt Vương Hữu Lễ lập tức cảm kích bái hạ.
Vương Khả còn muốn nói điều gì, thì kiếm khí quanh nữ tử kia đã dân tán ra.
- Đi đi. Bên kia ta có chút chuyện. Kiếm trận này chỉ mở ra với đệ tử Vương gia! Thời khắc Vương Khả đi ra, kiếm trận sẽ tự động khép kím!
Nữ tử kiếm khí bỗng dưng nói ra.
- Vương đại tiểu thư..., ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình!
Vương Khả lập tức lo lắng nói, - Có chuyện gì, hỏi bọn hắn! Ta không có thời gian!
Nữ tử kiếm khí trầm giọng nói.
- Uỳnh!
Trong nháy mắt, kiếm khí tan đi. Mà trước mặt, kiếm trận khổng lồ chậm rãi tách ra một đường rách. Giống như mở đường cho Vương Khả tiến vào.
- Vương đại tiểu thư, ngươi đừng đi. Ta có chuyện quan trọng muốn nói, Vương đại tiểu thư!
Vương Khả lo lắng nói.
- Vương Khả, ý thức của đại tiểu thư đã đi rồi. Chắc chắn là đại tiểu thư có chuyện quan trọng gì đó, hiện tại không thể nói chuyện với ngươi! Có gì hỏi chúng ta là được! Chúng ta đều biết hết!
Vương Hữu Lễ giải thích.
- Nhưng mà, nàng ta đi thì ta phải làm sao bây giờ?
Vương Khả trợn mắt nói.
- đại tiểu thư bảo ngươi có vấn đề gì có thể hỏi chúng ta!
Vương Hữu Lễ trịnh trọng nói.
- Hỏi các ngươi? Trong kiếm trận này bao phủ bởi biển lửa Thái Dương Chân Hỏa. Các ngươi biết rõ gia chủ lệnh ở đua? Ít nhất phải có ta hướng đi, ngươi có biết không?
Vương Khả nói.
- Hả! Điều này tự ngươi phải tìm, chúng ta làm sao mà biết rõ được?
Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.
- Vậy hình dạng gia chủ lệnh như thế nào, các ngươi có biết không? Ta đi vào lỡ như cầm nhầm thì sao. Ngươi dùng pháp thuật, ngưng tụ một cái gia chủ lệnh cho ta xem một chút!
Vương Khả nói ra.
- Hải Đám người im lặng.
- Làm sao? Các ngươi không biết?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đại tiểu thư nói, gia chủ lệnh ở bên trong, ngươi tìm sẽ biết.
Ngươi cứ vào đi là có thể tìm thấy!
Vương Hữu Lễ lúng túng nói.
- Các ngươi đều chưa từng nhìn thấy gia chủ lệnh?
Vương Khả nói.
Vương Hữu Lễ, Vương Hữu Kiếm.
—..]Ì Đệ tử Vương gia.
— se Một đám người đều trầm mặc.
- Vậy ta tìm thế nào?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi cứ đi vào đi!
Giọng Vương Hữu Lễ yếu ớt nói.
Vương Khả.
=uail Một cái biển lữa lớn như vậy. Con mẹ nó, ta không biết bên trong có cái gì, bắt ta tìm đồ nhưng không nói cho ta đồ hình dạng thế nào, bảo ta đi tìm? Tìm mẹ ngươi à!
Ta muốn hỏi đại tiểu thư về hình dáng của gia chủ lệnh, ngươi còn ngăn cái rắm gì!
- Vương đại tiểu thư, ngươi còn có thể hiện hình không? Dáng dấp gia chủ lệnh ra sao thế?
Vương Khả lo lắng nói.
Nhưng bên trong kiếm trận không còn tiếng của Vương đại tiểu thư nữa.
Vương Khả.
muààÏ Làm sao bây giờ? Ta mò kim đáy bể, cũng phải cho ta xem bộ dạng cái kim chứ. Hiện tại phải làm thế nào?
- Vương Khả, ngươi có vào hay không? Không vào coi như ngươi từ bỏ!
Vương Hữu Kiếm thúc giục.
Vương Khả.
=.. 1 Vương Hữu Kiếm này còn muốn cản trở à? Đúng là không ra gì!
- Thôi được rồi, ta vào tìm một chút!
Mặt Vương Khả đen lại.
- Vương Khả, ngươi đi được hay không thế?
Khương Bính lo lắng nói.
- Đường đường là một nam nhân, đừng hỏi ta vấn đề này. Ngươi muốn ta trả lời thế nào? Mẹ kiếp!
Vương Khả mắng một câu, tiến về phía khe hở ở kiếm trận kia.
Khương Bính sửng sốt.
- Vì sao ta không thể hỏi?
- Lão Hàn, toàn lực phóng thích hàn khí quanh thân đi, chúng ta vào!
Vương Khả nói ra.
- Ùng ục ục!
Hàn Băng Thần Trùng Vương lập tức hưng phấn kêu lên.
- Uỳnh!
Lấy Hàn Băng Thần Trùng Vương làm trung tâm, một luồng hơi lạnh lập tức bay khắp bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt mặt đất xung quanh đều đông kết thành băng. Đám đệ tử Vương gia khẽ run rẩy, liên tiếp lùi về phía sau - Đáng chết, sao Hàn Băng Thần Trùng Vương lại nghe theo Vương Khả?
Vương Hữu Kiếm phiền muộn.
Phải biết, Thái Dương Chân Hỏa rất bá đạo, thế gian ít người có thể ngăn cản. Nhưng hàn khí của Hàn Băng Thần Trùng Vương lại quỷ dị, có thể đối phó được một chút. Vương Khả thực sự may mắn.
Mặc dù Vương Hữu Kiếm ngàn vạn lần không tình nguyện để cho Vương Khả đi vào, nhưng giờ phút này cũng không thể cản được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Khả mang theo Hàn Băng Thần Trùng Vương bước vào trong khe hở, hướng tới biển lửa Uông Dương.
- Uỳnh!
Quả nhiên, dưới hàn khí kinh khủng, biển lữa trong nháy mắt bị áp chế. Ngọn lửa kinh khủng không có cách nào tới gần Vương Khả trong khoảng cách một trượng được. Giống như có một cái kết giới bao lấy thân thể Vương Khả, chặn lại Thái Dương Chân Hỏa.
Vương Khả đi từng bước một tiến vào bên trong. Chậm rãi đi tới chỗ sâu trong biển lửa. Mọi người không nhìn thấy Vương Khả nữa.
Một đám người lo lắng chờ đợi ở bên ngoài.
Bên trong biển lữa, Vương Khả bị bao vây bốn phía đều là ngọn lửa màu vàng. Thái Dương Chân Hỏa này đúng là bá đạo. Vừa rồi hàn khí của Hàn Băng Thần Trùng Vương có thể ngăn ngọn lửa trong vòng một trượng, giờ chỉ có thể ngăn lại trong vòng nửa trượng.