Vương Hữu Kiếm quật cường nói.
Mặt mũi Vương gia để đi đâu? Ta mới không còn mặt mũi nào đây này.
- Tiếp tục cũng được. Vừa rồi ta cho ngươi thời gian rút kiếm rồi.
Chúng ta phải tiếp tục phân đoạn kia!
Vương Khả mở miệng nói.
- Phân đoạn gì?
Vương Hữu Kiếm trừng mắt.
- Chính là phân đoạn kiếm đang ở mông ngươi. Chúng ta muốn kết thúc rồi, ngươi cứ bắt phải tiếp tục. Vậy thì tiếp tục đi, trở lại phân đoạn lúc đó.
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi nói... ?
Vương Hữu Kiếm trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Đúng, chính là như ngươi nghĩ. Ai bảo ngươi rút trường kiếm ở mông ra? Ngươi cắm trở lại đi, rồi chúng ta tiếp tục đánh!
Vương Khả nói.
Vương Hữu Kiếm.
vay - Làm sao? Ta đáp ứng ngươi là tiếp túc đấu. Ngươi còn muốn chơi xô à? Vậy cái cửa ải thứ ba này có ý nghĩa gì? Cửa ải chơi xấu à?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không phải vừa rồi ngươi trượt tay sao?
Vương Hữu Kiếm trừng mắt nhìn Vương Khả nói.
- Trượt tay cũng là do năng lực của ta. Trượt tay cũng là đâm trúng ngươi. Không thể bởi vì ta may mắn mà ngươi không thừa nhận được?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi... Trong tay không có kiếm thì chiến đấu làm sao được?
Vương Hữu Kiếm không cam lòng nói.
- Ta không thể lấy thêm một thanh kiếm nữa sao?
Vương Khả trợn mắt mắng.
- Nhưng mà, thời gian ngươi lấy kiếm, ta rút kiếm của ngươi ra.
Cái này cũng có khe hở thời gian. Ta hoàn toàn có thể trong thời gian đợi ngươi nhổ thanh kiếm này!
Vương Hữu Kiếm trợn mắt nói.
- Thế thì ta không cần, ta dùng Chỉ Kiếm. Tây Môn Tĩnh có thể dùng, ta cũng có thể dùng. Thế thì sẽ không có khẽ hở thời gian nữa, ngươi không có thời gian nhổ kiếm trên mông ngươi đâu!
Vương Khả nói.
Mọi người xung quanh đều giương mắt nhìn hai người này. Đây là giao đấu kiếm đạo? Con mẹ nó, đâu là đấu kiểm bằng miệng à?
Dùng miệng nói là xong à?
Mặt Vương Hữu Kiếm đen lại nhìn về phía Vương Khả. Làm sao bây giờ?
Ta muốn tiếp tục thì phải tự đâm cái kiếm này vào mông mình, sau đó mới được tiếp tục? Không nói đến là có đau hay không.
Quan trọng là về sau giải thích thế nào với người khác về lần tỉ thí này? Trước lúc đánh nhau, tự cắm kiếm vào mông mình? Về sau truyền đi, ta làm gì còn mặt mũi nữa?
- Ngươi cắm kiếm vào đi, chúng ta tiếp tục!
Vương Khả thúc giục nói.
Vương Hữu Kiếm.
= ai Mẹ ngươi chứ!
- Không thể, ta có thể để lại cho ngươi một kiếm, nhường ngươi đánh trước một chiêu!
Mặt Vương Hữu Kiếm sâm lại lạnh lùng nói.
- Sao ngươi lại lật lọng?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cửa thứ ba này, ta quyết định. Ngươi có xuất kiếm hay không?
Vương Hữu Kiếm quát.
- Vương Hữu Lễ, này thì nói thế nào?
Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
- Vương Hữu Lễ, ta đã nhượng bộ rồi. Vương Khả nếu như vẫn muốn như vậy, thì coi như thôi! Hừi Vương Hữu Kiếm lập tức quát.
Giờ phút này, đệ tử Vương gia chia làm hai phe. Một phe ủng hộ Vương Hữu Kiếm. Một phe thấy Vương Hữu Kiếm quá bá đạo, ngang ngược.
- Được rồi, được rồi. Đấu thì đấu. Ta cho ngươi một cơ hội vô lại cuối, nhưng chỉ còn lần này thôi đấy!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vô lại? Mặt Vương Hữu Kiếm sâm lại. Ta sao lại vô lại? Nhưng mà so với việc thua như vậy, ta thà vô lại một lần.
- Này!
Vương Hữu Kiếm ném trả trường kiếm cho Vương Khả.
Vương Khả bắt lấy trường kiếm.
- Một lần này, ta sẽ không khinh địch để ngươi dễ chịu như vậy đâu!
- Đến đi! Một lần này, ta cũng không cho ngươi cơ hội nữa!
Vương Hữu Kiếm trợn mắt nói.
- Uỳnh!
- AI Kiếm rừng vạn bia trong tay rung động, sương mù tăng vọt bốn phía. Trong nháy mắt tất cả chỗ mông của Vương Hữu Kiếm xuất hiện lỗ máu, không tìm thấy bản thể nữa.
- Ngươi cho ta ra tay trước, vậy thì nhìn kỹ đây!
Vương Khả kêu to.
- Tới đi!
Một trăm Vương Hữu Kiếm hét lớn.
- Hồng Liên Kiếm Pháp, nổi giận!
Vương Khả kêu to.
Vô số hoa sen đỏ nháy mắt nở rộ. Một trăm Vương Hữu Kiếm sầm mặt lại. Hiển nhiên, cho ngươi một kiếm trước, ngươi dùng đúng một kiếm. Một kiếm này qua đi, tất cả phân thân của Vương Hữu Kiếm cùng nhau tiến lên. Cho ngươi trở thành thịt nát trong nháy mắt.
- Uỳnh!
- AI Một tiếng hét thảm vang lên. Kiếm khí nhảy mắt đã tan đi.
- Hả! Không có gì, vừa rồi ăn nhiều hạt dưa quá, trên tay dính nhiều mảnh vụn. Ta lại trượt tay, để kiếm bay ra ngoài!
Vương Khả tỏ vẻ áy náy nói.
- Vương Khả, ngươi cố tình, ngươi cố tình đúng không!
Vương Hữu Kiếm bi phẫn quát.
Vương Khả lại đâm sau lưng Vương Hữu Kiếm một nhát. Lần thứ hai ngã quy, kiếm đâm trúng nửa cái mông khác, lại đóng đinh Vương Hữu Kiếm trên mặt đất.
- Lại trúng?
Khương Bính kinh ngạc nói.
- Thầy, tinh túy của Hồng Liên Kiếm Pháp đúng là đâm vào mông người khác sao?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
- Vương Hữu Kiếm lại bại?
Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.
Đệ tử Vương gia nhao nhao tỏ vẻ kinh ngạc.
- Vương Hữu Kiếm, trước khi nhận thua ngươi không được nhổ kiếm ra. Nếu không ta dùng Chỉ Kiếm đâm một lần nữa!
Vương Khả lập tức cả kinh kêu lên.
Xung quanh yên tĩnh, Vương Hữu Kiếm trở tay muốn rút kiếm ra, sắc mặt cứng đờ. Có ý gì? Ngươi muốn dùng ngón tay... ?
- Vương Hữu Kiếm, ngươi có nhận thua hay không?
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
Vương Hữu Kiếm nằm rạp dưới đất, tay lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt bi phẫn.
- Ngươi cố ý, ngươi cố ý!
Vương Hữu Kiếm quát.
- Ta không cố ý, ta trượt tay. Không thể trách ta! Ai bảo bản thể chính của ngươi ở sau lưng ta?
Vương Khả lập tức giải thích.
- Lại trượt tay? Có trùng hợp như vậy không?
Vương Hữu Kiếm quát - Là ta may mắn, ông trời đứng về phía ta. Điều này không thể trách ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
Vương Hữu Kiếm.
sả Làm sao bây giờ? Con mẹ nó, ta không thể thua được!
- Ngươi có nhận thua hay không?
Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.
Mặt Vương Hữu Kiếm sâm lại. Nhận thua? Nhận thua con mẹ nguoiư.
- Ta còn chưa xuất kiếm, chưa bắt đầu tỉ thí!
Vương Hữu Kiếm quát.
- Bây giờ ngươi không thể xuất kiếm. Ngươi xuất kiếm thì ta dùng Chỉ Kiếm, đồng thời ra tay!
Vương Khả nói ra.
Vương Hữu Kiếm nằm rạp trên mặt đất, sa sầm mặt. Cái tư thế này của ta có thể xuất kiếm sao?
- Không công bằng, ta không thể rút kiếm!
Vương Hữu Kiếm không cam lòng nói.
~ Ta có nói là không cho ngươi rút kiếm đâu! Ngươi rút ra đi!
Vương Khả thúc giục nói.