Bất Diệt Thần Vương

Chương 1827: Lấy khẩu thuật kiếm




Vương Hữu Kiếm.

— 22.1 Hiện tại nếu ta rút kiếm, ngươi dùng Chỉ Kiếm sao.

- Vương Hữu Kiếm, thắng bại đã phân. Ngươi cũng không cần làm mất mặt Vương gia ta nữa! Là ngươi khinh địch, nhường Vương Khả một kiếm trước. Vương Khả một kiếm đã thắng, ngươi lại muốn chơi xô lá? Chơi xấu một lần, ngươi còn muốn chơi xấu lần hai sao?

Vương Hữu Lễ trợn mắt nói.

- Hữu Kiếm thúc, ngươi thua rồi!

- Vương Hữu Kiếm, là bản thân ngươi tự nhường hắn một kiếm!

- Ngươi cũng không cần tiếp tục nữa!

Một đám đệ tử Vương gia nhìn không nổi nữa, thúc giục nói.

Sắc mặt Vương Hữu Kiếm cực kỳ khó coi, cứ như vậy mà nhận thua sao? Ta không cam tâm. Dựa vào cái gì, ta còn chưa xuất kiếm, đã thua rồi? Vì sao? Vương Khả chỉ là trượt tay mà thôi. Ta thua do hắn trượt tay?

- Muốn tiếp tục sao?

Vương Khả giơ hai ngón tay lên tạo thành Chỉ Kiếm.

Vương Hữu Kiếm nhìn Chỉ Kiếm trên tay Vương Khả, sắc mặt cứng đờ.

- Ta nhận thua!

Vương Hữu Kiếm bi phẫn nói.

Vừa nói, Vương Hữu Kiếm vừa rút trường kiếm từ mông ra.

- AI Trường kiếm được rút ra, máu tươi văng khắp nơi. Giờ phút này, Vương Hữu Kiếm tâm phẫn như lửa, đau đến không còn cảm giác.

- Nhận thua? Vậy tốt rồi. Dù sao tuyệt chiêu lấy ngón tay làm Chỉ Kiếm của Tây Môn Tĩnh, khẩu vị quá nặng, ta không làm được.

Tốt rồi, không cần học chiêu thức thô bỉ của Tây Môn Tĩnh!

Vương Khả thở dài một hơi.

Cách đó không xa, sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ. Thầy, đây là ngươi đang vứt tiếng xấu lại cho ta sao? Đây không phải là tuyệt chiêu của ta! Liên quan cái rắm gì đến ta! Mẹ nó! Chỉ Kiếm này, không phải là ngươi dạy ta sao? Ta vô tội mà!

Bên trong rừng vạn bia của mộ kiếm, đệ tử Vương gia kỳ quái nhìn Vương Hữu Kiếm, ngươi nhận thua? Vì sao là thành ra thế này? Chỉ Kiếm mà Tây Môn Tĩnh tự nghĩ ra, có uy lực lớn như vậy sao?

- Vương Khả, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ mới qua được cửa thứ ba. Nhưng cửa thứ tư ngươi không còn cơ hội nữa đâu!

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Vương Hữu Kiếm, ngươi nói gì vậy? Cái gì gọi là thủ đoạn hèn hạ? Là ngươi tự cao tự đại, chủ động để cho ta đánh trước một kiếm. Ta trượt ta một lần, là quang minh chính đại. Ai bảo ngươi không may mắn, người đổ lỗi cho ta làm gì?

Vương Khả trừng mắt mắng.

- Ngươi...

Vương Hữu Kiếm trầm mặc một chút.

Giờ phút này, muốn ở phương diện đạo đức lật lại một ván cũng không được. Trận đấu hôm nay, thua quá oan uổng.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh lên. Ta muốn xông vào cửa thứ tư, cửa ải cuối cùng ở đâu? Cái để làm gia chủ kia ở đâu?

Vương Khả thúc giục.

- Gia chủ lệnh ở phế tích của lò kiếm, chỗ trung tâm nhất!

Vương Hữu Lễ mở miệng nói.

- Hả?

Mắt Vương Khả sáng lên.

- Vương Hữu Lễ, ngươi để hắn xông vào phế tích của lò kiếm?

Ngươi muốn người ngoài trở thành gia chủ của Vương gia?

Sắc mặt Vương Hữu Kiếm thay đổi.

- Vương Hữu Kiếm, phế tích lò kiếm các ngươi đã xông vào rất nhiều lần. Bản thân không vào được, còn không cho người khác vào? Vương Khả cũng họ Vương, ngươi không được quên lời nhắn lại của đại tiểu thư!

Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.

- Đương nhiên ta sẽ không quên, chỉ là... !

Sắc mặt Vương Hữu Kiếm khó coi nói.

- Ta biết, sau khi đại tiểu thư biến mất, Vương gia chia làm hai phái. Một phái như ta, kiên trì với quyết định ban đầu của đại tiểu thư. Một phái như ngươi, cực kỳ cấp tiến, muốn Vương gia huy hoàng giàu mạnh, thậm chí còn muốn đăng cơ làm hoàng đế. Những năm này, các động thái nhỏ của ngươi ta đều biết rõ.

Nhưng muốn vi phạm ý nguyện của đại tiểu thư, ta kiên quyết phản đối! Vương Khả không phải là một thành viên của Vương gia Dạ Xoa ta, nhưng ta vẫn ủng hộ hắn, vì hắn họ Vương. Hắn đều muốn bảo vệ Vương gia như đại tiểu thư!

Vương Hữu Lễ trầm giọng nói.

- Hừ! Hắn họ Vương? Ngươi cho rằng cửa thứ tư dễ dàng sao?

Chúng ta không qua được, Vương Khả hắn cũng không thể qua được!

Mặt Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Chúng ta có qua được hay không, không liên quan đến ngươi.

Ngươi cản trở chúng ta rồi, tránh ra một chút! Chúng ta rất bận, không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi!

Vương Khả nói ra.

- Cửa thứ tư là cốt lõi của phế tích lò kiếmm, chỉ có họ Vương mới có thể đến gần!

Vương Hữu Kiếm hừ lạnh một tiếng.

- Sao bọn họ lại không đi vào, bọn họ chỉ xem mà thôi, ngươi kích động cái gì!

Vương Khả trợn mắt nói.

- HừI Vương Hữu Kiếm hừ lạnh một tiếng, lúc này nhường đường đi.

- Lão Hàn, chúng ta đi!

Vương Khả kêu lên.

= Ùng ục ục!

Hàn Băng Thần Trùng Vương lập tức nhảy lên bả vai Vương Khả.

Dưới sự dẫn đường của Vương Hữu Lễ, một đoàn người đi vào trong cùng của màn sương đen.

- Áp chế tu vi thật kinh khủng, hiện tại tu vi của chúng ta chắc bị áp chế tới Tiên Thiên cảnh rồi?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Lò kiếm, còn gọi là lò Càn Khôn Nhật Nguyệt, là báu vật của đất trời, được ông trời ban tặng! Nó chứa đựng tỉnh khí của mặt trời và mặt trăng, bí ẩn của vận may. Nó chứa đựng tinh khí của mặt trời và mặt trăng. Ngoài ra còn có sức mạnh của do trời ban tặng, cho nên mới có thể rèn ra những thanh trường kiếm mạnh nhất thiên hạ! Ngày xưa, có lẽ Đại Ma Vương thấy được sự nguy hiểm của nó, nên mới đánh nát lò kiếm thành mảnh vỡ bột mịn, từ đó bao phủ bốn phía hình thành mộ kiếm. Cho nên bốn cửa ải của chúng ta cũng chính là ra bột mịn từ mảnh vỡ của Càn Khôn Nhật Nguyệt. Lò kiếm đã nát nhưng những thiên đạo vẫn bị trói buộc bên trong mộ kiếm. Chúng ta bước vào phạm vi của mộ kiếm, sẽ cảm nhận được tu vi bị áp chế. Thật ra chính là thiên đạo trong mộ kiếm đang áp chế tu vi của chúng ta! Càng đi sâu vào trong, bột mịn mảnh vỡ của lò Càn Khôn Nhật Nguyệt càng nhiều, tập trung thiên đạo càng nhiều. Trừ những người tu vi Thành Tiên cảnh có thể không bị áp chế. Còn những người khác đều sẽ bị áp chế tới Tiên Thiên cảnh!

Vương Hữu Lễ giải thích.

- Màn sương đen bao phủ toàn bộ bầu trời mộ kiếm, thật ra chính là bột mịn ở mảnh vỡ biến thành?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Không sai, từ bên ngoài nhìn thấy một vùng bao phủ bởi sương khói đen, chính là bột mịn mảnh vỡ của Càn Khôn Nhật Nguyệt.

Bây giờ chúng ta xuyên qua màn sương này, chính là nơi có bột mịn của mảnh vỡ nhiều nhất, bên trong có lò lửa!