Vương Khả khinh thường nói.
- Hừ, Vương Khả, ngươi đừng nói nhiều điều thừa thãi làm gì.
Ngươi có muốn tiếp tục vượt ải không, không thì biến đi!
Vương Hữu Kiếm trợn mắt nói.
- Tiếp tục chứ, vì sao không?
Vương Khả khinh thường nói.
Vương Khả quay đầu nhìn Tây Môn Tĩnh.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ.
- Thầy à, ta không thể, ta bị thương rất nặng. Không thể khiêu chiến nữa! Ta cũng không muốn bị một đám Vương Hữu Kiếm chém chết!
- Ai bảo ngươi đấu? Đưa kiếm cho ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thây, đây!
Tây Môn Tĩnh lập tức đưa trường kiếm cho Vương Khả.
- Lão Hàn, ngươi giúp Tây Môn Tĩnh một chút đi, ta đi một chút sẽ trở lại ngay!
Vương Khả đưa Hàn Băng Thần Trùng Vương cho Tây Môn Tĩnh.
- Thầy, ta không cần!
Tây Môn Tĩnh hét một tiếng rất thảm. Toàn thân bị bao vây bởi khí lạnh.
Vương Khả tay cầm trường kiếm, hướng về phía 100 Vương Hữu Kiếm kia.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vương Khả.
Vì mọi người tràn đầy hoài nghi đối với kiếm đạo của Vương Khả, sau khi nghe Vương Khả chỉ điểm cho Tây Môn Tĩnh. Chẳng lẽ kiếm đạo của Vương Khả thật sự lợi hại.
- Vương Khả, ngươi đừng trách ta lấy lớn hiếp nhỏ! Ta nhường ngươi ra tay trước!
100 Vương Hữu Kiếm cười lạnh nói.
- Nhường cho ta trước?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Không sai, nhường ngươi trước!
Vương Hữu Kiếm tự tin nói.
100 Vương Hữu Kiếm bao vây Vương Khả tràn đầy tự tin. Vương Khả cho dù là đệ nhất kiếm, thì cũng sẽ thua thôi. Ta nhường ngươi ra tay trước với một phân thân thì đã sao? Ta còn 99 cái!
- Được, nhìn cho kỹ, vẫn là Hồng Liên Kiếm Pháp! Trảm!
Vương Khả chém một kiếm ra.
- Uỳnh!
Vô số kiếm khí hồng liên nở rộ ra. Mà một kiếm đó của Vương Khả, trong nháy mắt đã đâm vào thân thể của Vương Hữu Kiếm.
- Cái gì?
Vương Hữu Kiếm cả kinh kêu lên.
- Oàng!
Một tiếng vang thật lớn nổ ra. Vương Hữu Kiếm kia trong nháy mắt nằm xuống đất. Trường kiếm của Vương Khả rời khỏi tay, hung hắn đâm vào mông đít của hắn. Đóng Vương Hữu Kiếm ở mặt đất không đứng dậy nooit.
- Thắng rồi?
Khương Bính trợn mắt nói.
- Vì sao 99 phân thân khác của Vương Hữu Kiếm không ra tay?
- Sao tất cả Vương Hữu Kiếm bỗng nhiên ngưng trụ? Vì sao?
- Thật xin lỗi, vừa rồi ta cầm kiếm không chắc, trượt tay rời khởi bàn ta. Ngươi không sao chứ! Vương Khả kinh ngạc nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.
- Lão sư, ngươi làm sao mà chỉ một kiếm cắm xuyên qua mông của hắn? Chẳng lẽ tỉnh túy của Hồng Liên Kiếm Pháp là chằm chằm vào mông đối thủ?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
~ Ta nói rồi, ta không cầm chắc kiếm, không giống ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Nhưng mà, những phân thân khác của Vương Hữu Kiếm sao không nhúc nhích?
Khương Bính cũng trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi, ngươi dùng một kiếm đấm trúng cơ thể chính của Vương Hữu Kiếm?
Vương Hữu Lễ kỳ quái nói.
- Cơ thể chính?
Tất cả mọi người sững sờ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người giống nhu thấy rõ, những phân thân kia mặc dù kế thừa kiếm đạo tuyệt thế những vẫn bị cơ thể chính của Vương Hữu Kiếm khống chế. Cơ thể chính của Vương Hữu Kiếm xảy ra chuyện, những phân thân kia đều bị phế.
Phế?
100 phân thân, không còn cái nào có thể đánh?
- Vì sao, vì sao? Làm sao ngươi biết được đâu là bản thể chính của ta. Làm sao ngươi biết?
Bản thể chính cả Vương Hữu Kiếm cẩn thật rút kiếm trên mông ra, vẻ mặt xấu hổ giận dữ tuyệt vọng nhìn về phía Vương Khả.
Mẹ nó, mỗi phân thân đều giống bản thể gốc như đúc. Ngay cả kiếm rừng vạn bia cũng giống như đúc. Ngươi làm sao mà biết được, không thể nào, dựa vào cái gì? Ta không cam tâm! Vì sao?
Mặt Vương Hữu Kiếm xấu hổ rút kiếm từ mông ra, trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Làm sao ngươi phát hiện được bản thể chính của ta?
Vương Hữu Kiếm trợn mắt nói.
Làm sao phát hiện? Vương Khả làm sao phát hiện được? Vương Khả nói bản thân là đệ nhất kiếm đạo trong thiên hạ. Không, là đệ nhị. Mặc dù có khoác lác một chút, nhưng cũng không phải tất cả đều là khoác lác.
Bởi vì được Trần Thiên Nguyên truyền thụ Vạn Kiếm Quyết, có thể mô phỏng kiếm pháp trên thiên hạ. Mà Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm có thể giúp Vương Khả xem được mọi kiếm pháp, còn có thể giúp Vương Khả nhanh chóng hiểu thấu đáo được nó.
Kiếm pháp trên thiên hạ thì tính là cái gì? Vương Khả nhìn một lần là biết.
Hơn nữa, những năm này, dưới sự trợ giúp của Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm có thể ngộ hết được Vạn Kiếm Quyết. Có thể nói là sớm đã tinh thông triệt để. Trần Thiên Nguyên đạt đến độ cao nào, Vương Khả đạt đến độ cao nào, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm chính là thước đo.
Lúc trước, Liên Hoa Huyết Quật của Thập Vạn Đại Sơn, Vương Khả chỉ nhìn một lần đã học được Hồng Liên Kiếm Pháp. Bây giờ nhìn kiếm pháp ở nơi này, chẳng lẽ ta còn nhìn không ra? Tìm bản thể chính thôi mà, có gì khó khăn?
Sư tôn ta năm đó không sáng lập Vạn Kiếm Quyết đã có thể đánh bại ngươi. Kiếm đạo của ta hiện tại lợi hại giống sư tôn, chẳng lẽ còn không bằng ngươi?
- Hải! Ta không biết, ta nói rồi, ta trượt tay. Cảm không chắc kiếm, để kiếm bay ra ngoài!
Vương Khả trừng mắt giải thích.
Ta nhìn ra, nhưng vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Nói quá nhiều, dễ bị lộ bí mật của ta!
- Ngươi trượt tay?
Mặt Vương Hữu Kiếm đen lại.
Đám đệ tử Vương gia ở bốn phía và Tây Môn Tĩnh đều trừng mắt nhìn. Trùng hợp như vậy sao?
- Haiz, vừa rồi đúng là ta đã trượt tay. Đáng tiếc không cho ngươi thấy sức mạnh kiếm đạo của ta được. Được rồi, ta thắng, ta qua cửa thứ ba rồi, coi như là vượt ải thành công!
Vương Khả nói ra.
Mặt Vương Hữu Kiếm đen lại nhìn Vương Khả. Vượt ải thành công? Mẹ nó, để cho ngươi vượt ải thành công thì mặt mũi của ta để đi đâu? Ta thà rằng ngươi thật sự sử dụng kiếm đạo đánh bại ta, mà không phải do trượt tay. Con mẹ nó, về sau người khác hỏi ta về trận chiến này, hỏi vì sao ta thua, ta nói thế nào?
- Không được, không tính!
Vương Hữu Kiếm trừng mắt quát.
- Vương Hữu Kiếm, sao ngươi vô lại thế?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không sai, Vương Hữu Kiếm, thua là thua, thắng là thắng.
Ngươi đừng có không biết xấu hổ như thế, mặt mũi Vương gia để đi đâu!
Vương Hữu Lễ cũng mở miệng nói.
- Ta không có thua, ta chỉ bị đâm một kiếm mà thôi, vẫn có thể tiếp tục được!