Bất Diệt Thần Vương

Chương 1824: Trượt tay




- Làm gì có cái lý ấy, là ngươi tự tìm!

Vương Hữu Kiếm trừng mắt cả giận nói.

Lúc vung kiếm lên, bên trong sương mù lại xuất hiện một thân ảnh nữa của Vương Hữu Kiếm.

- Hồng Liên Kiếm Pháp!

- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật!

Hai Vương Hữu Kiếm đồng thời ra tay, bay thẳng về phía Tây Môn Tĩnh.

- AI Sao lại có hai Vương Hữu Kiếm?

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

- Song bào thai?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Không phải song bào thai, bí pháp rừng vạn lâm, kiếm đạo ngưng người đều có kiếm pháp riêng!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn nổ ra. Tây Môn Tĩnh lập tức bị hai Vương Hữu Kiếm đánh bay ngược ra.

Cũng may mà Tây Môn Tĩnh đã kịp thi triển kiếm đạo, nếu không lúc nãy có thể đã bị giết rồi.

Hai Vương Hữu Kiếm từ hai nơi chém tới. Trong lúc vội vã, Tây Môn Tĩnh một tay ứng phó một một người, khó khăn lắm mới bảo vệ được một mạng của mình.

- Không thể nào, không thể nào. Hai chân thân không dùng một loại kiếm đạo?

Tây Môn Tĩnh ngôn ra một ngụm máu cả kinh kêu lên.

- Đây chính là kiếm thế của Trần Thiên Nguyên. Không sai, đây chính là kiếm thế năm đó của Trần Thiên Nguyên. Một chiêu đã đánh bại chúng ta!

Đông Kiếm Thần cả kinh kêu lên.

- Trần Thiên Nguyên?

Khương Bính kinh ngạc nói.

Tất cả mọi người nhìn về Vương Hữu Kiếm thứ hai. Một kiếm hắn vừa dùng, giống với Trần Thiên Nguyên năm đó sao?

- Đúng vậy, một kiêm này của Vương Hữu Kiếm đã phát huy tinh túy kiếm ý mà sư tôn ta đã để lại trên bia đá? Vương Hữu Kiếm, ngươi cũng có bản lĩnh đó!

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Các ngươi cho rằng rừng vạn bia chỉ là một rừng bia đá bình thường sao?

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

Đột nhiên trong màn sương mù lại xuất hiện thêm một Vương Hữu Kiếm.

- Vương Hữu Kiếm thứ ba?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Không đúng, ở kia là Vương Hữu Kiếm thứ tư?

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

- Người thứ năm?

- Không đúng, là người thứ sáu?

Xung quanh đều là âm thanh kinh hãi hô lên. Liên tiếp xuất hiện Vương Hữu Kiếm từ trong sương mù đi ra. Tất cả mọi người đều nuốt một ngụm nước bọt. Ngay cả đệ tử Vương gia cũng không thể tin nổi.

- Vương Hữu Kiếm ngươi đã tìm được bí mật của rừng vạn bia?

Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.

- Không sai, ta đã tìm được. Năm đó Trần Thiên Nguyên phá trận, ngộ đạo 10 năm. Hắn có thể ngộ ra Vạn Kiếm Quyết. Mà ta cũng nhân cơ hội đó ngộ ra được bí mật thật sự của rừng vạn bia.

Thông qua rừng vạn bia ngưng tự được không chỉ một phân thân kiếm ý!

Vương Hữu Kiếm lạnh lùng nói.

- Có nghĩa là sao?

Khương Bính hiếu kỳ hỏi.

- Rừng vạn bia này thực ra một kiện pháp bảo tuyệt thế. Là đài đúc kiếm năm đó của Vương gia. Các đại thần kiếm trong thiên hạ đều trải qua muôn vàn thử thách trên đài đúc kiếm mà thành.

Rồi lò kiếm bị phá hủy, đài đúc kiếm cũng tan vỡ. Nhưng cho dù sụp đổ, thì vẫn còn lưu lại vô số kiếm ý! Các ngươi nghĩ xem, tuyệt thế tu luyện kiếm trên thiên hạ vì sao lại tới đây để lại kiếm ý cho Vương gia ta? Cũng là vì đài đúc kiếm có thể chứa kiếm ý, thậm chí ngưng tự kiếm ý!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Ngưng tụ kiếm ý?

Khương Bính khó hiểu hỏi.

- Chính là lấy kiếm ý trên những tấm bia đá ngưng tụ ra một thân thể có chứa kiếm ý. Cái thân thể ấy lưu lại bạo phát nguyên thủy nhất của kiếm ý trên bia đá. Vương gia có một chuôi kiếm rừng vạn bia, chính là trường kiếm phát ra sương mù trong tay Vương Hữu Kiếm. Có thể tùy ý chọn một khối đá, ngưng tụ một thân thể có chưa kiếm ý, hóa thành phân thân của Vương Hữu Kiếm.

Thân thể có chứa kiếm ý, có thể có kiếm ý tương tự bản gốc.

Cho nên vừa rồi Tây Môn Tĩnh đối mặt với phân thân của Vương Hữu Kiếm, đúng là kiếm đạo của bản thân Hồng Liên Bồ Tát. Mà cái phân thân thứ hai kia, đúng thật chính là kiếm đạo của Trần Thiên Nguyên!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Trên tấm bia đá có kiếm ý, có thể thông qua kiếm rừng vạn bia ngưng tụ ra uy lực của phân thân mới?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Thảo nào sư tôn ta năm đó lại trầm mê ở đây 10 năm dài như vậy. Hóa ra là năm đó sư tôn hàng ngày chiến đấu với chủ nhân các kiếm ý ở rừng vạn bia. Không khác gì sư tôn đang chiến đấu với một vạn cao thủ tu luyện kiếm 3000 năm nay?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Hừ, năm đó Trần Thiên Nguyên đánh bại ta một lần. Nhưng về sau hắn đối mặt với rừng vạn bia, một vạn cao thủ tuyệt thế, thì không ngừng bại trận! Hừ, ngươi cho rằng vì sao ta lại ở đây cùng hắn 10 năm? Chính là ta muốn dùng kiếm tu của vạn cao thủ không ngừng đánh bại hắn. Cho hắn nếm thử cảm giác không ngừng bị đánh bại! Hắn nếm được 10 năm bại trận, thì tự phế võ công? Ha ha, ta còn tưởng hắn không gượng dậy nổi. Không nghờ là phế công trùng tu? Hừ, phế công trùng tu lại thì thế nào, dù sao thì vẫn thua thôi!

Vương Hữu Kiếm tự tin nói.

Dưới kiếm rừng vạn bia, ngươi có thể tùy ý có kiếm ý của bất kỳ bia đá nào. Nhưng ta nhớ là ngươi chỉ có thể ngưng tụ được một thân thể kiếm ý thôi. Vì sao?

Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.

- Cái này cũng phải cảm ơn Trần Thiên Nguyên. Hắn ngộ đạo được kiếm ý của vạn cao thủ. Mà ta cũng có cơ hội tìm hiều kiếm rừng vạn bia. Ta có thể ngưng tự được nhiều hơn một thân thể.

Ta có thể ngưng tự 100, thậm chí nhiều hơn!

Vương Hữu Kiếm tự tin nói.

- 100?

Vương Hữu Lễ kinh ngạc nói.

- Không sai, đây chỉ mới là bắt đầu. Cho ta thời gian ta có thể ngưng tụ một vạn cái. Có thể ngưng tụ toàn bộ kiếm ý của thế gian này trở thành phân thân kiếm ý của ta! Trần Thiên Nguyên hiện tại đã bị ta hoàn toàn bỏ lại phía sau! Vương Hữu Kiếm tự tin nói.

- Sư tôn ta tập hợp được tinh hoa của cao thủ vạn nhà, dung hợp làm Vạn Kiếm Quyết. Một kiếm có thể phá được kiếm của vạn cao thủ. Ngươi chỉ lợi dụng pháp bảo trong tay, ngưng tự ra một đám tay chân nghe theo hiệu lệnh của ngươi thôi. Ngươi lấy cái gì mà so sánh được với sư tôn của ta?

Vương Khả khinh thường nói.

- Ngươi nói cái gì?

Vương Hữu Kiếm trợn mắt nói.

- Không phải sao, ngươi ngưng tụ một vạn cái cũng chỉ là Kim Đan cảnh mà thôi! Sư tôn ta chỉ cần vài phút cũng có thể tiêu diệt toàn bộ cái ngươi. Ngươi đắc ý cái gì!