Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ.
- Lúc đó tình thế cấp bách, ta không nghĩ nhiều như vậy!
- Ý ngươi là, lúc đó là do bản năng thúc đẩy? Khẩu vị nặng thế à?
Vương Khả trợn mắt nói.
Mặt Tây Môn Tĩnh đen lại.
- Là trùng hợp, là trùng hợp! Đánh lại đi!
Nam Kiếm Thần dùng áo che mông mình lại, lại đánh? Con mẹ nó, ngươi bị bệnh à hay là ta bị bệnh? Ta muốn bị ngược đãi hay sao?
- Tại hạ nhận thua!
Nam Kiếm Thần trừng mắt, căm giận xấu hổ nói.
Không nhận thua không được. Tây Môn Tĩnh này biến thái, dùng trường kiếm đâm không thỏa mãn được hắn, hắn dùng ngón tay đâm? Con mẹ nó, ai mà chịu nổi? Ta không cần sĩ diện nữa sao?
Dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, còn muốn ta lên đấu một lần nữa? Sao ngươi không chết đi!
- Còn Tây Kiếm Thần, Bắc Kiếm Thần chúng ta tiếp tục thôi?
Tây Môn Tĩnh nhìn về phía hai người còn lại.
Sắc mặt hai người cứng đờ, cảm nhận được dưới mông lạnh toát.
Con mẹ nó, còn tiếp tục chiến đấu sao? Chúng ta tiếp tục? Ngươi vẫn muốn hạ độc thủ với chúng ta?
- Tây Môn Tĩnh, ngươi muốn chiến thì chiến, ngươi nhìn chằm chằm vào mông bọn hắn làm gì? Ngươi có bệnh à? Đây là tỉ thí kiếm đạo, không rõ sao? Hơn nữa, ngón tay làm kiếm uốn lượn là có ý gì?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Ta không có!
Tây Môn Tĩnh buồn bực hét.
- Tại hạ nhận thua!
Tây Kiếm Thần bưng lấy mông trốn sang một bên.
- Tại hạ nhận thua!
Bắc Kiếm Thần cũng lập tức lùi về sau.
Mẹ nó, biến thái! Lão tử không muốn tiếp bước Nam Kiếm Thần đâu. Con mẹ nó, về sau làm gì còn mặt mũi nhìn người khác?
- Hai vị, các ngươi yên tâm, lần này ta cam đoan không nhằm vào mông các ngươi! Ta cam đoan!
Tây Môn Tĩnh kêu lên.
- Tây Môn Tĩnh, xin tự trọng!
Sắc mặt hai vị kiếm thần cứng đờ, lui về phía sau một bước.
Tây Môn Tĩnh trừng mắt, miền há rộng, làm sao bây giờ? Mẹ nó, các ngươi nghe ta giải thích, vừa rồi chỉ là trùng hợp, không có lần sau! Các ngươi cho ta cơ hội chứng minh sự trong sạch. Các người không cho ta cơ hội chứng minh bản thân, vậy về sau ta phải mang trên mình cái ô danh này sao?
- Hai vị, là thật. Xin hai vị, chúng ta đấu lần nữa. Ta cam đoan cẩn thận!
Tây Môn Tĩnh khẩn cầu.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi đừng quá đáng!
Tây Kiếm Thần trợn mắt nói.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi nghĩ rằng chúng ta không đối phó được ngươi sao? Nơi này bị áp chế tu vi, ngươi lại nảy sinh tư tưởng xấu xa. Ngươi có tin sau khi rời khỏi đây, chúng ta liều mạng với ngươi không!
Bắc Kiếm Thần cũng trừng mắt nói.
Tây Môn Tĩnh trừng mắt. Ta không có nói như vậy.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi bị nghiện à? Cửa thứ hai đã qua rồi, ngươi có yêu cầu biến thái gì vậy. Cửa thứ ba kia ngươi vẫn còn tiếp tục đánh. Ngươi nhìn chằm chằm hai vị kiếm thần làm gì? Bọn họ vô tội!
Vương Khả trừng mắt mắng.
Tây Kiếm Thần, Bắc Kiếm Thần liều mạng gật đầu. Giống như lúc này, Vương Khả giống mình. Tây Môn Tĩnh quá biến thái, ngươi đi tìm người khác đi! Chúng ta vô tội mài!
Tây Môn Tĩnh.
Su Ta trong sạch, là trùng hợp!
- Được rồi, cửa thứ hai qua rồi, cửa thứ ba là gì? Ai tới thỏa mãn yêu cầu của Tây Môn Tĩnh nào?
Vương Khả nhìn đám đệ tử Vương gia nói.
Đám đệ tử Vương gia đều nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.
Mặt Vương Hữu Kiếm co quắp lại.
- Cửa thứ ba, rừng vạn bia, người canh giữ, Vương Hữu Kiếm!
Vương Hữu Lễ nói.
- Quốc sư Dạ Xoa, Vương Hữu Kiếm? Ngươi là người canh giữ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vương Hữu Kiếm trầm mặc, liếc nhìn Tây Môn Tĩnh ở cách đó không xa.
- Ngươi là đối thủ kế tiếp của ta?
Mắt Tây Môn Tĩnh sáng lên.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi thấy Vương Hữu Kiếm thì hưng phấn như vậy làm gì?
Vương Khả kêu lên.
- Ai hưng phấn? Ta không có!
Tây Môn Tĩnh cả giận nói.
- Thì không có, đợi chút nữa lúc đánh nhau với Vương Hữu Kiếm chú ý một chút. Dù sao người ta cũng là quốc sư Dạ Xoa, chừa cho người ta chút mặt mũi!
Vương Khả nói ra.
- Hắn muốn ta giữ mặt mũi sao?
Tây Môn Tĩnh nhíu mày nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.
Mặt Vương Hữu Kiếm đen lại.
- Tây Môn Tĩnh, ngươi vượt ải đi, muốn có tư tưởng xấu xa, đừng trách ta không tiếc bất cứ giá nào giết ngươi!
- Ta không có tư tưởng xấu xa, ta không có!
Tây Môn Tĩnh buồn bực kêu.
- Tây Môn Tĩnh, đừng có áp lực như thế. Trong lòng ngươi thế nào, đến lúc đó làm như thế. Vương Hữu Kiếm dọa ngươi, ngươi đừng sợ. Vi sư ở đây, ngươi sợ cái gì? Yên tâm đi! Hơn nữa cửa ải này ngươi còn có ngón tay làm kiếm đừng bẻ cong nữa. Làm người ta sợ!
Vương Khả ghét bỏ nói.
Tây Môn Tĩnh lập tức rụt tay về phía sau lưng.
- Ta không có, ta không cong, ta là thẳng!
- Thẳng cũng có thể, Vương Hữu Kiếm là tiền bối lát ngươi nhẹ nhàng một chút!
Vương Khả nói.
Tây Môn Tĩnh.
Tây Môn Tĩnh cảm nhận được sát khí ngút trời từ phía Vương Hữu Kiếm toát ra. Con mẹ nó, đừng hiểu lầm! Ta không cong, ta thẳng!
Mộ kiếm.
Tây Môn Tĩnh dưới sự chỉ điểm của Vương Khả đã vượt qua được ải thứ hai. Nhưng giờ phút này ánh mắt của tất cả đệ tử Vương gia nhìn Tây Môn Tĩnh đều là ghét bỏ.
Mặc kệ ngươi là thẳng hay cong, ngươi dùng ngón tay thì đều là tư tưởng bẩn thỉu. Đấu với loại người này, cả đời bị sỉ nhục.
Bốn người kia nhìn Tây Môn Tĩnh, cũng là ánh mắt đầy xấu hổ và giận dữ.
Nhưng, lúc này không ai có thể ghét bỏ Tây Môn Tĩnh hơn Vương Hữu Kiếm. Vì người canh giữ cửa ải thứ ba này chính là hắn. Hắn sắp phải đối mặt với Tây Môn Tĩnh.
- Thầy, ngươi giải thích giúp ta đi, ta trong sạch mà!
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh khó coi nói.
Tây Môn Tĩnh cảm thấy qua ngày hôm nay, thanh danh của bản thân hoàn toàn bị phá hủy. Ta chỉ tới giúp một tay, tuyệt chiêu cũng là Vương Khả dạy ta, tại sao các người đều ghét bỏ ta? Tại sao không đi mà ghét bỏ Vương Khả? Con mẹ nó!
- Giúp người giải thích cái gì? Vừa rồi không phải là tự ngươi làm sao? Ta bảo ngươi vừa phải thôi, ngươi không nghe!
Vương Khả trợn mắt nói.
Tây Môn Tĩnh.
Euzl Còn không phải do ngươi giúp?
- Vượt qua cửa thứ hai. Vương Hữu Kiếm là cửa thứ ba của ngươi!
Vương Hữu Lễ mở miệng nói.
- HừI _