Bất Diệt Thần Vương

Chương 1822: Rừng vạn bia




Vương Hữu Kiếm dậm chân đi vào trong màn sương đen.

- Cửa thứ ba bên trong chính là rừng vạn bia!

Vương Hữu Kiếm nói.

- Vậy đi thôi!

Vương Khả nói.

1 nhóm 4 người, chậm rãi theo sau đâm đệ tử Vương gia xuyên qua không gian, tiến vào trong màn sương đen.

- Mộ kiếm này rốt cuộc có cái gì? Làm sao càng đi vào trong, càng áp chế tu vi?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Càng đi sâu vào trong, càng là vùng trung tâm của mộ kiếm, đương nhiên áp chế tu vi càng mạnh. Bên trong rừng vạn bia, trừ Thành Tiên cảnh có thể đột phá áp chế, tất cả các cảnh giới khác đều bị áp chế xuống Kim Đan cảnh, để tránh phá hư mộ kiếm!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Rốt cuộc là thứ gì có thể áp chế tu vi của chúng ta?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Vương Hữu Lễ kẽ cười khổ.

- Ngươi đến cửa thứ tư thì sẽ biết thôi!

- Thần bí như vậy sao?

Vương Khả nói.

Càng đi sâu vào nội bộ bên trong, mộ kiếm này áp chế càng mạnh. Tu vi của cả đám không ngừng bị áp chế. Thời gian dần trôi qua, cuối cùng chỉ còn lại tu vi ở Kim Đan cảnh.

- Ẩm!

Cuối cùng cũng bước vào tới một cái kết giới giống như là sóng nước. Đã tới một không gian khác.

Rừng vạn bia chính xác là có một vạn bia đá to lớn dựng bên trong không gian này. Vô số bia đá tựa như bao vây một cái kết giới hình bán cầu màu đen.

- Ùng ục ục!

Trên đầu vai Vương Khả, Hàn Băng Thần Trùng Vương đột nhiên kích động kêu lên.

- Cái gì? Ngươi muốn ăn trái cây ở đây, cái màu đen ở trong kết giới kia?

Mắt Vương Khả sáng lên.

- Ùng ục ục!

Hàn Băng Thần Trùng Vương kích động gật đầu một cái.

- Cái màu đen bên trong kết giới kia chính là nơi cốt lõi trung tâm của mộ kiếm. Cũng chính là cửa thứ tư. Bây giờ chúng ta ở cửa thứ ba. Rừng vạn bia, đối thủ của các ngươi là Vương Hữu Kiếm!

Vương Hữu Lễ giải thích nói.

- Rừng vạn bia? Nơi nay không có đặc thù gì, chỉ là tu vi của chúng ta bị áp chế lần thứ hai thôi!

Khương Bính hiếu kỳ nói.

- Không đúng, trên những bia đá này là gì vậy?

Tây Môn Tĩnh kinh ngạc hỏi.

Đám người Vương Khả cũng nhìn về phía những khối đá. Trên đó có chằng chịt chữ viết.

Ma vương giáng lâm, bách tính lầm than. Bên trên sao Thần Châu, bách tiên không địch lại được. Nhân gian hóa thành địa ngục. Bạch tính không cam lòng làm thức ăn, Thần Châu không cam lòng bị ngục tù. Ma Vương xuất hiện, không thể địch nổi.

Chỉ sợ tương lai của Vương gia sau này, hủy đi kiếm, phong mộ kiếm. May mắn có chúng ta là hi vọng của Vương gia. Đạo Môn Kiếm Tiên nguyện suốt đời lưu lại kiếm đạo tại mộ kiếm của Vương gia. Giúp đệ tử Vương gia lĩnh hội, nguyện có một chút sức mọn giúp cho Vương gia. Mong bách tính thoát khỏi lầm than, mong Vương gia sớm ngày đánh bại ma vương, thiên hạ thái bình!

Trên tấm bia đá có một bộ kiếm phổ, một vết đạo kiếm, vết kiếm thật vi diệu. Vương Khả nhẹ nhàng sở lên.

- Uỳnh!

Vương Khả cảm nhận được, bên trong vết kiếm có vô số kiếm ý tràn vào trong não của mình. Vương Khả nhanh chóng lĩnh hội và học tập kiếm phổ trên bia đá kia.

- Đây là?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- 3000 năm trước, Vương gia ta thành hi vọng của chính đạo trong thiên hạ. Các môn phái nhao nhao đến đây, khắc vào từng khối trong bia đá tất cả kiếm đạo mà cả đời mình ngộ được. Chỉ có xông qua hai cửa trước, mới có tư cách đến đây lưu lại kiếm đạo của mình. Nơi này 3000 năm nay, đã có vô số cao thủ kiếm đạo lưu lại. Rừng vạn bia, có hàng vạn kiếm đạo tuyệt thế mà các cao thủ lĩnh ngộ được, tất cả đều ở đây! Sư tôn ngươi Trần Thiên Nguyên, cũng đã đến đây, lưu lại kiếm đạo của mình, đồng thời cũng ở đây lĩnh hội 10 năm!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Kiếm đạo sư tôn ta lưu lại? Ố đâu?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ở đây!

Vương Hữu Lễ chỉ một khối đá.

Vương Khả lập tức sờ lên vệt kiếm trên bề mặt bia đá. Ý chí kiếm đạo bên trong nhanh chóng bay thẳng vào trong đầu Vương Khả.

- Tru Ma Bạt Kiếm Thuật?

Thần sắc Vương Khả khẽ động.

- Trước đây Trần Thiên Nguyên dùng Tru Ma Bạt Kiếm Thuật chiến đấu chỉ một chiêu, đã đánh được kẻ địch. Sức mạnh đạt đến cực điểm!

Vương Hữu Lễ nói.

Sắc mặt Vương Khả kỳ quái, sư tôn ta rõ ràng là luyện Vạn Kiếm Quyết mà!

- Ta hiểu rồi, sư tôn trước đây dùng Tru Ma Bạt Kiếm Thuật. Về sau ngộ được kiếm đạo của vạn người tại đây. Sinh ra hoài nghi đối với kiếm đạo của mình. Sau đó dung hợp vạn kiếm đạo, phế công trùng tu? Về sau sáng lập ra Vạn Kiếm Quyết?

Vương Khả kích động nói.

- Vương Khả, ngươi muốn tự đánh sao?

Vương Hữu Kiếm trầm giọng nói.

- Hả?

Vương Hữu Kiếm chậm rãi rút trường kiếm của mình ra. Đó là một thanh trường kiếm chuôi quấn trong làn sương mù trắng, nhìn không thấy lưỡi kiếm. Nhìn cực kỳ kỳ lạ.

- Tây Môn Tĩnh, ngươi tiếp tục!

Vương Khả nói ra.

- Ta? Tiếp tục? Thầy, rừng vạn bia này còn có tiên nhân lưu lại kiếm pháp. Ta làm sao mà đánh nổi?

Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.

Tiên nhân lưu lại kiếm pháp thì thế nào? Không phải đều có thể học được. Ngươi cho rằng bốn người vừa rồi chưa từng học qua ở đây? Còn không phải học rối tinh rối mù lên à? Ngươi sợ cái gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

Bốn người cách đó không xa sầm mặt lại nhìn Vương Khả. Ai học không biết trời trăng gì nữa? Tây Môn Tĩnh không biết xấu hổ, thích dùng ngón tay. Chúng ta biết đánh thế nào?

- Cùng một bộ kiếm pháp, không phải ai học cũng phát huy được sức mạnh. Còn nhiều nhân tố như tâm lý, thân thể, thiên phú, mới có thể ngộ ra được. Cùng một nhịp thở, Vương gia canh giữ mộ kiếm nhiều năm như vậy, ngươi xem, cả vạn người đến đây lập bia lưu niệm. Nói cho cùng thì kiếm đạo của Vương gia Dạ Xoa không ổn. Để cho cả vạn người đánh bại. Ngươi sợ cái gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Hả?

Tây Môn Tĩnh sững sờ.

Mặt đám đệ tử Vương gia ở đối diện sa sầm lại. Cái gì gọi là bị cả vạn người đánh bại? Vương gia ta không cần mặt mũi nữa à?

Đang là rừng vạn bia vinh quang của Vương gia ta, sao đến miệng ngươi lại thành sỉ nhục? Con mẹ nó.

- Về phần Vương Hữu Kiếm, hắn là người canh giữ ải thứ ba thì sao? Sư tôn ta trước đây sáng lập Vạn Kiếm Quyết, còn kém xa so với bây giờ. Nhẹ nhàng mà đánh bại hắn, ngươi sợ cái gì?