Cảm giác sắp chết bao phủ toàn cơ thể, Tây Môn Tĩnh rơi vào tuyệt vọng. Vào lúc đó, âm thanh của Vương Khả truyền đến, trong tuyệt vọng Tây Môn Tĩnh ma xui quỷ khiến làm theo lời Vương Khả nói. Trong chớp mắt phóng ra một kiếm giống như đánh trúng điểm yếu của đối phương, giống như chém trúng rắn bảy tấc. Một kiếm phóng ra, Đông Kiếm Thần không lùi cũng phải lùi. Trong khoảnh khắc đó, tất cả bế tắc đều được giải thoát.
Chỉ nhờ một câu của chỉ điểm của Vương Khả?
Điều này sao có thể?
- Vương Khả, ngươi bị bệnh à?
Khương Bính trừng mắt nhìn Vương Khả.
Giờ phút này, vô số người nhìn về phía Vương Khả. Hiển nhiên cũng nhìn ra điểm bất thường, Vương Khả chỉ điểm cho Tây Môn Tĩnh một câu để Tây Môn Tĩnh thoát được đòn trí mạng?
- Bệnh cái gì? Hồng Liên Kiếm Pháp này ta ở Kim Đan cảnh đã biết. Đông Kiếm Thần này vốn dĩ không hề học được tinh túy của Hồng Liêm Kiếm Pháp, trăm ngàn chỗ hở, nhìn bừa cũng ra!
Vương Khả cắn hạt dưa khinh thường nói.
- Phù!
Vương Khả phun ra vỏ hạt dưa, nhìn Đông Kiếm Thần ở kia sắc mặt rất khó coi. Bản thân nghiên cứu Hồng Liên Kiếm Pháp nhiều năm sao lại có sơ hở? Nhìn bừa cũng có sơ hở? Ngươi, ngươi không khoác lác sẽ chết à? Vừa rồi là mèo mù với được cá rán thôi. Ngươi ở Kim Đan cảnh đã biết, có cái rắm ý!
- Đến đi!
Đông Kiếm Thần không phục, lao thẳng về phía Tây Môn Tĩnh!
Tây Môn Tĩnh cẩn thận đón lấy đòn tấn công thứ hai của Đông Kiếm Thần.
Vừa nãy là trùng hợp sao? Tây Môn Tĩnh cũng không chắc chắn, nhưng vì một câu chỉ điểm đó của Vương Khả mà bản thân lại tránh được nguy hiểm, chẳng nhẽ Vương Khả là người luyện kiếm tuyệt thế? Điều này, điều này sao có thể?
- Đừng dùng nhiều kiếm pháp lòe loẹt như vậy. Dùng nhiều kiếm phát thì có tác dụng chó gì, vẫn là do người dùng kiếm. Ngươi cũng dùng Hồng Liên Kiếm Pháp đi, ta chỉ dạy cho ngươi cách phá chiêu!
Vương Khả cắn hạt dưa nói.
Tây Môn Tĩnh ở bên kia hơi chân chờ, Vương Khả muốn dạy ta kiếm pháp? Hắn chưa từng cầm kiếm? Sẽ không dạy ta tự sát chứ?
Nhưng mà giờ phút này Đông Kiếm Thần đang áp chế, Tây Môn Tĩnh lại liên tục thất bại rơi vào đường cùng. Chỉ có thể dùng Hông Liên Kiếm Pháp để đối phó với Hồng Liên Kiếm Pháp.
- Ẩm ầm!
Cho dù là dùng Hồng Liên Kiếm Pháp thì Tây Môn Tĩnh vẫn bị áp chế.
- Không cần dựa vào trình tự thi triển của Hồng Liên Kiếm Pháp.
Vừa rồi dùng thức thứ hai, bây giờ lại dùng, đúng, cứ như vậy, tốt. Bây giờ, vươn cổ tay ra một tấc, dùng toàn bộ sức mạnh!
Vương Khả kêu lên.
- Uỳnh!
Một tiếng vang lớn nổ ra, vô số kiếm khí ở bốn phía đều bị nổ nát vụ. Đông Kiếm Thần vốn đang chiếm ưu thế, trong nháy mắt bị đối phương đánh ngược lại, trên người xuất hiện vô số vết thương.
Chiến đấu một trận.
Tất cả mọi người trừng mắt nhìn về phía Tây Môn Tĩnh. Tây Môn Tĩnh đã đánh Đông Kiếm Thân bị thương?
- Cái này, không thể nào!
Đông Kiếm Thần cả kinh kêu lên.
Xoát!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vương Khả. Mẹ nó, ta có bị mù không, Vương Khả chỉ điểm kiếm pháp cho Tây Môn Tĩnh, đánh lui được Đông Kiếm Thần? Ngươi đùa ta đấy à?
- Nhìn cái gì? Đông Kiếm Thần đầu đá, lúc chiến đấu ngẩn người, ngươi còn chờ cái gì mà không đánh nữa, đầu ngươi cũng thành đá rồi à? Thừa cơ mà đánh đi, đánh lén đó!
Vương Khả mắng - Hải Tây Môn Tĩnh lập tức nhào tới.
Đông Kiếm Thần ở nơi xa kia đen mặt lại nhìn Vương Khả, đầu ngươi mới là đá.
- Dáng người Đông Kiếm Thần dị dạng, cánh tay phải tương đối ngắn. Cho nên ba chiêu đầu của Hồng Liên Kiếm Pháp hợp phía dưới, không thể phát huy hoàn toàn công lực của Hồng Liên Kiếm Pháp được. Cánh tay ngươi vừa vặn dài hơn hắn, dùng ba chiêu đầu đánh với hắn. Đúng, chính là như vậy, mặc dù hắn là người tàn tật nhưng ngươi cũng không cần thương tiếc hắn.
Đúng rồi, đâm vào mông hắn, đúng, cứ như vậy!
Vương Khả vừa chỉ điểm vừa hô lên.
Đông Kiếm Thần rơi vào thế hạ phong. Đồng thời mắng to trong lòng, cánh tay ngươi mới ngắn, ngươi mới tàn tật. Mẹ kiếp, ngươi nói ai dị dạng. Ngươi định quấy nhiễu ở ngoài sao? Con mẹ nó.
Nhưng dưới sự chỉ điểm của Vương Khả, Tây Môn Tĩnh chậm rãi chiếm thế thượng phong, hơn nữa Tây Môn Tĩnh còn không biết xấu hổ nghe theo Vương Khả, nhìn chằm chằm vào mông Đông Kiếm Thần. Đến mức giờ phút này, quần áo ở chỗ mông xoắt nát hết, mông gần như là lộ ra rồi.
- Thêm sức! Tây Môn Tĩnh! đúng. Dùng thức thứ tám đánh hắn không kịp trở tay. Tốt! A? Không đúng, Tây Môn Tĩnh, ngươi táo quần hắn làm gì? Nhiều người nhìn như vậy, ngươi định dở trò lưu manh à? Trăm con mắt đang nhìn chằm chằm thế này mà người đánh nát quần Đông Kiếm Thần sao? Ta muốn ngươi dùng Hồng Liên Kiếm Pháp thi triểm kiếm khí hồng liên, không phải kiếm khí hoa cúc, ngươi dùng cái gì vậy? Không muốn để lại mặt mũi cho Đông Kiếm Thần nữa a? Không giữ lại cho hắn cái quần được sao? Còn nhiều người như vậy, các ngươi muốn biểu diễn tiết mục sắc tình à?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Uỳnh!
Một tiếng vang lớn nổ ra, Đông Kiếm Thần dùng toàn lực tách khỏi Tây Môn Tĩnh.
- Ngươi mới biểu diễn tiết mục sắc tình! Vương Khả, ta liều mạng với ngươi! Đông Kiếm Thần theẹn quá hóa giận đánh về phía Vương Khả.
- Nhanh! Ngăn hắn lại, Tây Môn Tĩnh! Dùng hoa cúc kiếm pháp, không, dùng Hồng Liên Kiếm Pháp, đâm hắn từ phía sau!
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
Đông Kiếm Thần bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh tới phần mông trống trơn.
Đột nhiên mặc biến sắc, quay đầu lại nghênh đón.
- Uỳnh!
Một tiếng vang lớn nổ ra. Tây Môn Tĩnh và Đông Kiếm Thần lại tách ra lần thứ hai.
- Con mẹ nó, ngươi bị bệnh à, trên người ta có nhiều chỗ như vậy, ngươi cứ đánh vào mông ta làm gì?
Đông Kiếm Thần quát.
- Thầy dạy ta thết Sắc mặt Tây Môn Tĩnh kì quái nói.
- Ta không dạy ngươi, người đừng đổ lỗi cho ta. Đam mê của ngươi, đổ cho ta làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không phải vừa rồi ngươi muốn ta đâm mông hắn sao?
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nói.
- Đó là ta động viên ngươi thôi, cổ vũ ngươi, cho ngươi dũng khí, ngươi nghe không hiểu à? Ta bảo ngươi đâm một lần là thôi, ai bảo ngươi cứ đâm chằm chằm vào cái mông của hắn thôi hả?
Vương Khả trừng mắt mắng.
Mặt Tây Môn Tĩnh đen lại.
- Vậy sao ngươi không nhắc nhở ta?