Bất Diệt Thần Vương

Chương 1817: Lời chỉ điểm của Vương Khả




Vương Hữu Lễ giải thích.

- Nói đúng hơn là, đám xương vừa rồi thực ra là con rối, nhưng có ý chí kiếm đạo của riêng mình? Tây Môn Tĩnh đánh bại 100 bộ xương, cũng có nghĩ là nó sẽ tổn thương tới ngươi điều khiển?

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Đúng!

Vương Hữu Lễ gật đầu một cái.

- Cửa thứ hai thì sao?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Ải thứ nhất, kiếm hải! Ải thứ hai, kiếm thần! Đánh bại bốn người Vương gia ta, coi như thành công!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Bốn?

Sắc mặt Vương Khả kì quái nói.

Vương gia Dạ Xoa này khẩu khí cũng lớn thật. Ta còn ngại dùng tên đó, thế mà bọn họ lại cứ thế công khai dùng?

- Đông Kiếm Thần của Vương gia! Xin chỉ giáo!

- Nam Kiếm Thần của Vương gia! Xin chỉ giáo!

- Tây Kiếm Thần của Vương gia! Xin chỉ giáo!

- Bắc Kiếm Thần của Vương gia! Xin chỉ giáo!

4 nam tử của Vương gia bước ra.

- Tứ đại Võ Thần của Vương gia?

Sắc mặt Khương Song rất khó coi.

- Tứ đại Võ Thần cảnh?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Đúng! Vương gia ngoại trừ Vương Hữu Kiếm thì bốn vị này là mạnh nhất! Kiếm đạo có thể nói là vô địch! Thống lĩnh quân quyền ở bốn phương Dạ Xoa hoàng triều, thực lực không thể khinh thường!

Khương Song trầm giọng nói.

- Ải thứ nhất kiếm hãi cũng chỉ là ý chí của người chết, không coi là gì! Bốn vị này là người sống, lĩnh hộ ở mộ kiếm nhiều nắm, có được sức mạnh kiếm đạo cho riêng mình! Thiên hạ ngày này, người có thể đạt tới cảnh giới của bốn vị chỉ đến trên đầu ngón tay!

Vương Hữu Kiếm trầm giọng nói.

- Hả! Lúc trước sư tôn ta đánh bại bốn người họ mất bao lâu?

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Một nến nhang! Không, không đến một nén nhang!

Vương Hữu Lễ nhớ lại nói.

Vương Khả.

Con mẹ nó, năm đó sư tôn ta chưa mất một nén nhang đã đánh bại được? Lúc đó còn chưa phế công trùng tu, còn chưa sáng lập Vạn Kiếm Quyết. Một nén nhang? Thế mà đám người kia còn tự xưng là kiếm thần?

- Bây giờ đã không còn như xưa. Kiếm đạo của chúng ta đã mạnh hơn nhiều so với lúc bị Trần Thiên Nguyên đánh bại!

Đông Kiếm Thần lạnh lùng nói.

Hiền nhiên, năm đó lịch sử đen tối. Vương gia Dạ Xoa có kiếm đạo vang danh thiên hạ vậy mà bị Trần Thiên Nguyên hạ gục trong một nén nhang. Đúng là quá mất mặt.

- Tây Môn Tĩnh, ngươi đánh đi. Nhớ kỹ, phải qua thời gian một nén nhang, không được đánh bại kỉ lục của sư tôn ta!

Vương Khả trợn mắt nói.

Sắc mặt Tây Môn Tĩnh kỳ quái nhìn Vương Khả nói.

- Thầy, bọn họ không yếu đâu! Ải đầu tiên vừa rồi ta dùng hết toàn lực rồi. Ả¡ thứ hai chắc chắn càng mạnh hơn!

- Yên tâm! Ta sẽ giúp ngươi!

Vương Khả nói ra.

Tây Môn Tĩnh.

—222| - Vương Khả, các ngươi phải cẩn trọng không được khinh suất!

Vương Hữu Lễ cau mày nói.

- Chủ quan cái gì? Năm đó sư tôn ta một nén nha là có thể vượt qua được, bây giờ kiếm đạo của sư tôn ta đã vượt xa năm đó nhiều rồi. Kiếm đạo của ta kế thừa từ sư tôn, không khác sư tôn là mấy. Không, chỉ kém sư tôn ta một chút thôi. Cái ải thứ hai này, chơi đùa cũng qua được!

Vương Khả khinh thường tiếp tục cắn hạt dưa.

- Không cần nhẹ tay!

Vương Hữu Kiếm lạnh mặt nói.

- Vâng!

Bốn người kia đồng thanh đáp.

- Xin chỉ giáo!

Đông Kiếm Thần tiến lên một bước, lạnh lùng nói.

Tây Môn Tĩnh nhìn Vương Khả một chút, luôn cảm giác là thầy nói phét quá. Đông Kiếm Thần này đã sớm nghe được danh tiếng, không hề đơn giản?

- Mời!

Tây Môn Tĩnh thở sâu đi lên phía trước.

Không còn cách nảo, trước khi đi cha có nói không được mạo phạm thầy, gặp nguy hiểm phải xông pha lên trước. Con mẹ nó, hôm nay cảm thấy có chút không đúng!

- Hô!

Hai người gần như đồng thạnh, trường kiếm bay thẳng ra.

- Uỳnh!

Vào lúc hai trường kiếm chạm vào nha, trong nháy mắt phát ra vô số kiếm khí bay ra bốn phương tám hướng.

Thực lực của Đông Kiếm Thần đúng là không hề yếu. Mặc dù tu vi bị áp chế xuống Nguyên Anh cảnh nhưng kiếm đạo mạnh mẽ.

Một kiếm có thể vượt qua kiếm của 100 bộ xương lúc nãy.

Trong nháy mắt, 2 trường kiếm chạm vào nhau hung hãn. Bóng dáng cũng nhanh như chớp. Trong nháy mắt, khắp nơi đều có hai bóng người.

- Ẩm ầm ầm ầm!

Kiếm khí vờn nhau, thực lực của Tây Môn Tĩnh và Đông Kiếm Thần giường như là ngang nhau. Chỉ có Tây Môn Tĩnh biết là mình kém hơn, nhiều lần suýt chút nữa bị chém đứt đầu.

- Không, không. Một mình ngươi còn mạnh hơn 100 bộ xương.

Điều này sao có thể?

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

- Uỳnh!

Trên người Tây Môn Tĩnh đột nhiên phun ra vô số máu tươi.

Cũng trong lúc đó, phía sau lưng bị chém ra 32 vết máu, vết thương chồng chất.

- Hồng Liên Kiếm Pháp?

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

- Không sai, chính là Hồng Liên Kiếm Pháp. Tu hành kiếm đạo, tinh chứ không tạp. Bên trong người có vòng Luân Hồi, có ký ức kiếm đạo cả đời của vô số người tu luyện kiếm. Nhưng tạp mà không thuần, một kiếm của ta có thể phá vạn kiếm của ngươi!

Hồng liên hoa nở!

Đông Kiếm Thần hô to một tiếng.

- Oàng!

Trường kiếm run lên. Bốn phương tám hướng như nở mấy ngàn đóa hồng liên. Trong nháy mắt lao tới hướng Tây Môn Tĩnh. Tây Môn Tĩnh bị dìm ngập trong đó, hoảng sợ không thể thở nổi.

- Không, không thể!

Tây Môn Tĩnh kêu lên.

- Oàng!

- AI Tây Môn Tĩnh bị bao phủ bởi vô số hoa sen đỏ, tuyệt vọng kêu lên thảm thiết.

- Vương Đông, hạ thủ lưu tình!

Vương Hữu Lễ cả kinh kêu lên.

- Hiện tại còn bảo hắn hạ thủ lưu tình? Muộn rồi!

Vương Hữu Kiếm cười lạnh nói.

- Kiếm không thể lui, cổ tay duỗi nửa tấc, phát toàn bộ sức lực!

Vương Khả kêu to một tiếng.

- Uỳnh!

Một tiếng nổ vang vọng khắp nơi, ngàn vạn đóa hồng liên nổ tung trong nháy mắt. Đông Kiếm Thần và Tây Môn Khánh đột nhiên rút lui và tách ra khi vô số kiếm khí nổ tung.

Đấu một trận, trên gò má Đông Kiếm Thần xuất hiện một vệt máu, không tin được mà nhìn về phía Tây Môn Tĩnh. Tây Môn Tĩnh có thể làm mình bị thương?

Vết thương trên người Tây Môn Tĩnh rất nặng nhưng sống sót trong tức khắc lại cảm thấy khó tin. Đột nhiên nghiêng đầu nhìn Vương Khả.

- Thầy, thầy, vừa rồi... !

Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.

Vừa rồi lúc mình đang tuyệt vọng, bế tắc, bản thân không thoát ra nổi kiếm khí ở khắp nơi. Trong đầu có vô số kiếm pháp nhưng không có một cái nào có thể phá được ngàn vạn hồng liên này.