Bất Diệt Thần Vương

Chương 1816: Vòng Luân Hồi




- Hiện tại xem ra, vòng Luân Hồi này đã được mẹ của Tây Môn Tĩnh truyền lại cho hắn. Tây Môn Tĩnh đạt tới Võ Thần cảnh, mở được vòng Luân Hồi, có thể tiếp thu được trí tuệ kiến thức của vô số cao thủ. Ký ức kiếm đạo hẳn cũng là một phần trong đó!

Vương Hữu Lễ nói ra.

Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh.

- Còn có cái đồ tốt này sao?

- Uỳnh!

Một tiếng vang rất lớn, trường kiếm trong tay Tây Môn Tĩnh nháy mắt phóng ra, đánh bay bộ xương kia.

- Ào ào ào!

Bộ xương tan ra thành từng mảnh, bị Tây Môn Tĩnh đánh bại.

- Thầy, thế nào? Kiếm đạo của ta thế nào? Cái gì Nam Hải Kiếm Vương, còn không phải để cho ta đánh bại sao?

Tây Môn Tĩnh đắc ý nói.

Mặt Vương Khả đen lại, ngươi có vòng Luân Hồi, đây là gian lận đó!

- Cẩn thận, giờ mới bắt đầu thôi!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Tạch tạch tạch, két!

Trong 10 mộ phần lại có 10 bộ xương leo ra. Mỗi bộ xương đều cầm một thanh trường kiếm, bao vây lần thứ hai.

- Còn có 10 cái?

Mặt Tây Môn Tĩnh biến sắc.

- Rống!

10 bộ xương lập tức lao lên như ong vỡ tổ.

- Vương Hữu Lễ, Vương gia các ngươi không tuân theo quy củ, vừa bảo một đối một, sao lại vây đánh rồi?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Mộ kiếm của Vương gia, không có một đấu một!

Vương Hữu Lễ hét lên.

Vương Khả.

Tu)

Ý ngươi là sao? Còn có lý không hả!

Ải thứ nhất trong mộ kiếm, đại trận kiếm hải!

Trong đại trận kiếm hải có kiếm ý rất mạnh, lấy ý chí của vô số cao thủ kiếm đạo trước khi chết. Nguyên một đám người ngày xưa là tuyệt thế cao thủ kiếm đạo, hoá thành bộ xương, kiếm đạo là không hề thấp, công kích tới!

Cửa ải thứ nhất này, khó ở chỗ có vô số kiếm tu trong thiên hạ.

- Uỳnh!

Tây Môn Tĩnh toả sáng nhất vào lúc này. Kiếm đạo của Tây Môn Tĩnh không phải vừa đánh đã mạnh, mà là càng đánh càng mạnh.

Giống như ký ức kiếm đạo trong đầu đang không ngừng tích tụ lại.

Lấy 1 địch 10, thậm chí có thể lấy 1 địch 20.

Trong lúc đó, không gian bên trong đại trận đều là vô số kiếm khí. Trên người Tây Môn Tĩnh mặc dù có một số vết thương, nhưng vẫn thành thạo mà chiến đấu với những bộ xương trắng kia.

- Đúng là vòng Luân Hồi, rốt cuộc Tây Môn Tĩnh thấu hiểu được bao nhiêu kiếm pháp? Kiếm khí không ngừng biến hoá, có thể đánh lại được nhiều cao thủ như vậy?

Khương Song trợn mắt nói.

- Vòng Luân Hồi? Lợi hại như vậy sao?

Khương Bính trợn mắt nói.

- Lợi hại cái rắm, chỉ là áp dụng máy móc sẽ không biến hoá được, biết vố số kiếm pháp có thể tuỳ ý dùng sao? Mỗi một loại đều có khuyết điểm, kiếm pháp vỗn dĩ không như vậy. Một loại kiếm pháp hắn đã chưa triệt để lĩnh hội thuần thục được lại đi dùng loại kiếm pháp khác, tạp mà không thuần. Như thế không được!

Vương Khả trợn mắt nói.

Vương Hữu Lễ, Khương Song, Khương Bính đều nhìn về phía Vương Khả. Người này đang ghen tị với đồ đệ à?

- Vương Hữu Lễ, mấy bộ xương không ngừng leo ra, phải đánh tới khi nào vậy?

Vương Khả nói.

- Đánh bại 100 kiếm ý tuyệt thế là được. Bây giờ đã là 30 cái, còn 70 cái nữa!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Nhưng mà Tây Môn Tĩnh cũng bị thương rồi, điều này không công bằng!

Khương Bính trợn mắt nói.

- Trên đời này, chuyện gì là công bằng? Được rồi, 100 thì 100, chúng ta đợi được, ngồi xuống chậm rãi đợi!

Vương Khả nói.

- Vương Khả, ngươi không lo lắng sao?

Khương Bính tức giận nói.

- Mặc dù kiếm pháp của Tây Môn Tĩnh cũng bình thường, nhưng vẫn mạnh hơn đám xương khô này một chút. Dù sao cũng là ngươi chết? Một đám rác rưởi, Tây Môn Tĩnh còn không đánh lại sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Đám người trừng mắt nhìn về phía Vương Khả. Ngươi nói đám người tu luyện kiếm đạo này là rác rưởi?

- Nói kiếm đạo của bọn họ là rác rưởi, không hay đâu?

Thần sắc Vương Hữu Lễ kỳ quái nói.

- Có gì không đúng sao? Lúc này mới là ải thứ nhất, cửa này mà không vượt qua nổi. Ải này chỉ là người chết, ngươi tìm hộ ta nên ca ngợi bọn họ từ góc độ nào với được không?

Vương Khả trợn mắt nói.

Vương Hữu Lễ.

—à)

- Ẩm ầm!

Toàn bộ không gian đều là kiếm khí mênh mông, giống như đại dương bao la, hướng về phía Tây Môn Tĩnh. Tây Môn Tĩnh giống như một chiếc thuyền nhỏ đứng trước bão tố từ đại dương, cầm kiếm đấu tranh.

Chiến, chiến, chiến!

Với cái nhìn sâu sắc về kiếm đạo trong tâm trí, Tây Môn Tĩnh cuối cùng đã đạt đến một tầm cao chưa từng có. Ý chí kiếm đạo của hàng trăm kiếm sĩ vô song cuối cùng cũng bị Tây Môn Tĩnh phá vỡ. Sau khi đánh bại hàng trăm bộ xương, tuy Tây Môn Tĩnh máu me đầy người, vết thương chồng chất nhưng vẫn không dấu được sự hưng phấn trong lòng. Ngửa mặt lên trời gào to.

- Ta là mạnh nhất!

Tây Môn Tĩnh hét lớn.

- Uỳnh!

Vô số kiếm khí ở bốn phương, vỡ nát ra. Tất cả bộ xương khô trong nháy mắt mà xuống. Tây Môn Tĩnh đại thắng.

Tây Môn Tĩnh đắc ý, phấn khởi quay đầu muốn xem ánh mắt rung động của mọi người nhìn mình.

Xoay đầu lại thì thấy một đám người đang ngồi ở nơi xa. Vương Khả ngồi trên một cái ghế nhỏ, tay cầm bát hạt dưa, cắn hạt dưa răng rắc. Vừa ăn vừa ngồi nói chuyện với đám người Vương Hữu Lễ. Đám bọn họ giống như là không hề chú ý tới Tây Môn Tĩnh.

- Thầy, ngươi làm sao vậy?

Tây Môn Tĩnh trợn mắt nói.

Ta liều mạng vì ngươi, ngươi không có một chút phản ứng nào sao?

- Hả? Kết thúc rồi sao? Tây Môn Tĩnh, ngươi bị thương à?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Tây Môn Tĩnh.

— suy Thật sự là ngươi không nhìn ta à? Ta bận rộn lâu như vậy làm gì?

- Vương Hữu Lễ, kết thúc rồi sao? Sau đó thì sao? Cửa ải tiếp theo đâu?

Vương Khả nói.

- Tây Môn Tĩnh, ngươi nắm giữ ký ức bên trong vòng Luân Hồi?

Vương Hữu Kiếm từ đâu bỗng nhiên đi ra.

Không chỉ có Vương Hữu Kiếm, một đám đệ tử Vương gia cũng chậm rãi đi ra. Trên người có vết thương, nhìn qua rất chật vật.

- Các ngươi đây là?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Đại trận kiếm hải cần có người kiếm soát. 100 đệ tử Vương gia ta điều khiển đại trận, vừa rồi là điều khiển những bộ xương kia.

Thôi thúc ý chí của các cao thủ ngày xưa, chiến đấu với Tây Môn Tĩnh! Mặc dù điều khiển bộ xương nhưng Tây Môn Tĩnh đánh bị thương bọn chúng, sẽ có một phần tác động lên trên thân thể người điều khiển.