Bất Diệt Thần Vương

Chương 1815: Vòng Luân Hồi




- Yên tâm, ta xông lên!

Tây Môn Tĩnh bỗng nhiên mở miệng.

- Hả?

Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.

- Thầy, ta hiểu vì sao cha ta bảo ta tới rồi. Ngươi yên tâm đi, kiếm đạo của ta ít khi thể hiện ra nhưng tuyệt đối có khả năng giúp thầy vượt qua ải!

Tây Môn Tĩnh trịnh trọng nói.

- Kiếm đạo của ngươi? Ta chưa thấy kiếm đạo của ngươi lợi hại bao giừo?

Thần sắc Vương Khả kỳ quái nói.

Ngươi coi ta là đầu óc gì? Nếu kiếm đạo của ngưi thực sự lợi hại, lúc trước đã không bị ta đánh thành bộ dạng như vậy, ngươi thần kinh cái gì đó?

- Đó là ta chưa giải phóng ký ức kiếm đạo của ta. Mới đạt tới Võ Thần cảnh, ta có thể khai phong ký ức kiếm đạo trong đầu. Kiếm đạo của ta không thua người khác!

Tây Môn Tĩnh tự tin nói.

Vương Khả.

= vayi Ý ngươi là sao? Giải phóng ký ức trong đầu?

- Thầy, ngươi cứ để ta là được. Bên trong mộ kiếm có vạn loại kiếm đạo thì trong đầu đệ tử cũng có vạn loại kiếm đạo! Đến lúc đó thầy sẽ biết!

Tây Môn Tĩnh trịnh trọng nói.

- Tây Môn Tĩnh, ngươi nói phét gì đấy?

Vương Khả không tin nói.

- Tây Môn Tĩnh, coi như ngươi giải phóng được ký ức kiếm đạo, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Vương Hữu Lễ trịnh trọng nói.

- Ngươi biết?

Tây Môn Tĩnh nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Ta có biết một chút, không ngờ rằng mẹ ngươi lại truyền cho ngươi!

Vương Hữu Lễ khẽ nói.

Tây Môn Tĩnh hơi trầm mặc.

- Các ngươi đang nói cái gì đấy?

Vương Khả nghi hoặc hỏi.

- Tây Môn Thuận Thuỷ không hổ là thừa tướng Đại Thiện, cân nhắc chu toàn!

Vương Hữu Lễ cảm thán nói.

Vương Khả.

—uu Các ngươi bí mật gì đấy? Ta nói ta là thiên hạ đệ nhị kiếm đạo, Tây Môn Tĩnh lại bốc phét gì đây?

- Đi thôi, ta theo các ngươi!

Vương Hữu Lễ nói.

Vẻ mặt Vương Khả vô cùng nghi hoặc, nhưng đoàn người vẫn đi thẳng vào trong mộ kiếm.

Màn khói đen trong mộ kiếm cứ tưởng là bên trong rất tốt, nhưng bước vào đó lại như có một không gian kỳ lạ khác. Không gian màu xanh thẫm, bốn phương tám hướng đều là kiếm gãy, tựa như muốn bày ra toàn bộ thế giới.

Đệ tử Vương gia lúc trước vào trong đều biết mất không thấy nữa, chỉ có vô số kiếm gãy cùng một số mộ phần ở trong đó.

- Đây là?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Đây là đại trận kiếm hải, ở trong chứa vô số ý chí của cao thủ kiếm đạo. Có vô số kiếm pháp, các ngươi cũng nên cẩn thận!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Ta thấy trên người bị một luồng khí áp chế, giống như tu vi của ta đang bị áp chế xuống Nguyên Anh cảnh?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Không sai, để tránh lực lượng quá lớn, phá huỷ mộ kiếm nên tất cả kẻ xông vào đây đều bị áp chế tu vi, từ khi lên Thành Tiên cảnh. Nếu không ở trong này chỉ có thể là Nguyên Anh cảnh. Tất cả đều dùng kiếm đạo, không dùng tu vi!

Vương Hữu Lễ nói tiếp.

- Toàn là phế tích, có thấy đối thủ nào đâu?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Tạch tạch tạch, két!

Trong một phần mộ cách đó không xa, có một xương khô trắng chậm rãi leo ra.

Bộ xương bỗng nhúc nhích, xoay xương cốt, hốc mắt loé ra tỉa sáng đổ, chậm rãi rút ra một thanh trường kiếm từ bên trong mộ phần.

- Rống!

Bộ xương hướng về phía Vương Khả rống to một tiếng.

- Đây là Nam Hải Kiếm Vương 300 năm trước. Năm đó vượt ải thất bại táng thân tại đây, lúc lâm chung có để ý chí kiếm đạo của mình tại đại trận kiếm hải. Từ đó trở thành một người canh giữ, kiếm đạo không hề tầm thường!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Rống!

Bộ xương tay cầm trường kiếm, sát khí từ hai mắt bắn ra bốn phía. Trong lúc đó, rút trường kiếm ra, một đạo kiếm đâm sáng bốn phương, mơ hồ thấy được trường kiếm đang bay thẳng tới đám người Vương Khả đang đứng trước cửa.

~ Tru Ma Bạt Kiếm Thuật?

Khương Bính sầm mặt lại.

- Uỳnh!

Đột nhiên có một tiếng vang thật lớn, là Tây Môn Tĩnh tiến lên một bước chặn lấy một kiếm của bộ xương kia.

- Tây Môn Tĩnh cũng dùng Tru Ma Bạt Kiếm Thuật?

Khương Bính kinh ngạc nói.

- Uỳnh!

Bộ xương rống lên một tiếng, mũi kiếm vạch ra ba đoá hoa kiếm, từ ba hướng bay thẳng tới chỗ Tây Môn Tĩnh.

- Hừ, Nam Hải Kiêm Vương? Chỉ đến thế này sao!

Tây Môn Tĩnh lập tức đắc ý nói.

- Uỳnh!

Tây Môn Tĩnh lập tức chuyển động Thời Trường kiếm, lấy một địch ba, trong nháy mắt đã vọt tới mũi kiếm của bộ xương kia, lập tức đánh lui bộ xương kia.

- Rống!

- Ẩm ầm!

Một người một bộ xương, đại chiến kiếm quang bắn ra bốn phía.

Vô số kiếm khí nở rộ ra bên ngoài thân thể mỗi người. Bởi vì tu vi bị áp chế đến Nguyên Thần cảnh nên hai người đơn thuần chỉ đấu kiếm đạo.

Vừa bắt đầu, Tây Môn Tĩnh có chút luống cuống tay chân. Nhưng mà đấu càng nhiều, Tây Môn Tĩnh ngày càng thành thạo. Thời gian dần trôi qua, áp chế được bộ xương kia, chậm rãi chiếm được thế thượng phong.

- Ôi chao! Kiếm đạo của Tây Môn Tĩnh lợi hại như vậy từ lúc nào thế?

Vương Khả kinh ngạc nói.

Bởi vì kiếm đạo của Tây Môn Tĩnh trước đây không như thế này!

Ít nhất trong mắt Vương Khả còn không thể nào nói nổi, sao bỗng nhiên lại lợi hại như vậy? Không đúng mà!

- Tây Môn Tĩnh, mặc dù không được di truyền trí thông minh từ cha hắn, nhưng lại thừa kế khả năng tu hành thiên phú của mẹ hắn. Có thiên phú chiến đấu mạnh liệt, hơn nữa mẹ hắn còn cho hắn ý chí kia. Hắn có được vô số ký ức công pháp trong thiên hạ.

Kiếm đạo chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi!

Vương Hữu Lễ giải thích nói.

- Mẹ của Tây Môn Tĩnh? Chưa từng nghe qua? Là ai?

Vương Khả hiếu kỳ hỏi.

- Ngươi không biết?

Vương Hữu Lễ sững sờ.

- Làm sao mà ta biết được? Tự dưng ta quan tâm mẹ hắn làm gì?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Mẹ Tây Môn Tĩnh là thánh nữ điện La Hán của hoàng triều Luân hồi! Năm đó bị Tây Môn Thuận Thuỷ bắt cóc. Hoàng triều Luân Hồi suýt chút nữa đánh Đại Thiện hoàng triều, cũng bị ép xuống! Năm đó đúng là oanh oanh liệt liệt!

Vương Hữu Lễ nói ra.

- Tây Môn Thuận Thuỷ cướp thánh nữ nhà người ta về làm vợ?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Đúng vậy, thánh nữa kia quản lý báu vật vòng Luân Hồi của điện La Hán. Nghe nói, bên trong vòng Luân Hồi bảo tồn vô số kiến thức của các cao thủ trong thiên hạ. Nếu không vì sao lúc trước điện La Hán lại muốn nổi điên đi tìm Tây Môn Thuận Thuỷ?