- Người nằm vùng? Rốt cuộc là tin tức gì, khiến Vương Hữu Lễ rời đi trước đại hội quan trọng, đi gặp hắn?
Vương Hữu Kiếm cau mày nói.
- Các ngươi không biết người đầu thỏ cay này sao?
Nam tử mặc áo trắng hiếu kỳ hỏi.
Đám người nhìn nhau một cái, tất nhiên chưa ai nghe qua cái tên đó.
- Hữu Kiếm thúc, đại hội tông tộc hiếm khi mọi người tề hụ đông đủ. Hữu Lễ thúc không tới vậy chúng ta bắt đầu trước. Dù sao tin tức Khương Song phản bội chính đạo, nhập ma đã truyền tới, Vương gia chúng ta nhất định phải có một kế hoạch điều tra.
- Không sai, ban đầu đại tiểu thư đã có một ước định với Thiện Hoàng, Vương gia ta mới nhường cho con trai của Thiện Hoàng Dạ Xoa hoàng triều. Con trai Thiện Hoàng lại không có ý chí, lựa chọn ma đạo, hoàng triêu Dạ Xoa này hắn không còn tư cách tiếp quản nữa.
- Phân thân của đại tiểu thư cũng bị con trai của Thiện Hoàng hại chết. Chúng ta cần gì phải nể mặt hắn? Dạ Xoa hoàng triều vốn dĩ là Vương gia ta khống chế. Ta đề cử Hữu Kiếm thúc tiếp nhận Dạ Xoa hoàng triều!
- Đúng vậy!
Đám người ồn ào, muốn đẩy Vương Hữu Kiếm làm hoàng đế Dạ Xoa hoàng triều, nhưng vẫn còn nhiều đệ tử chưa mở miệng. Ánh mắt mọi người phức tạp, cũng không nói chuyện, giống như đang đợi Vương Hữu Lễ tới.
Vương Hữu Kiếm nhìn thái độ của mọi người, biết rõ vẫn chưa tới lúc, hít sâu một hơi nói.
- Lần đại hội tông tộc này là do Vương Hữu Lễ triệu tập, vì có người nằm vùng tới báo tin quan trọng nên hắn không thể tới đây, chúng ta hãy đợi một chút! Đại sự của Vương gia, mười hai gia chủ, thiếu một người cũng không được!
- Được!
Bên trong từ đường lúc này mới yên tĩnh trở lại.
1 đoàn người kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, một đệ tử lặng lẽ đi đến sau lưng Vương Hữu Kiếm đưa một tờ giấy.
Vương Hữu Kiếm hơi nghi hoặc, mỡ giấy ra đọc, đột nhiên con ngươi co rụt lại.
- Chúng ta còn đang bàn bạc xem làm thế nào với Khương Song, vậy mà hắn lại dám trở về!
Vương Hữu Kiếm cười lạnh nói.
- Cái gì? Hắn còn dám trở về?
- Hẳn đã nhập ma đạo, còn trở về làm gì?
- Khương Song, hắn ở đâu?
Một đám người kinh ngạc nhìn về phía Vương Hữu Kiếm.
- Hiện tại đang ở quý phủ của Vương Hữu Lễ, đang cầu xin Vương Hữu Lễ!
Vương Hữu Kiếm cười lạnh nói.
- Ở Đại Thiện, Vương Hữu Lễ làm lễ bộ thượng thư nhiều năm như vậy, chẳng lẽ... !
- Đến lúc này rồi, Vương Hữu Lễ còn muốn giúp đỡ Khương Song?
- Nói đùa cái gì vậy?
Một đám người lập tức cau mày.
- Được rồi, Khương Song trở về cũng tốt, có một số việc xử lí trước mặt là tốt nhất. Vương Hữu Lễ không chịu tới từ đường, vậy chúng ta tới quý phủ của hắn, giải quyết chuyện này, các vị cảm thấy thế nào?
Mắt Vương Hữu Kiếm ngưng tụ, trầm giọng nói.
- Được!
Tất cả mọi người bên trong từ đường đều hô.
- ĐI Vương Hữu Kiếm đứng dậy, dậm chân đi ở phía trước.
Tất cả đệ tử bên trong từ đường đều đi theo sau, đi thẳng tới quý phủ của Vương Hữu Lễ.
Quý phủ Vương Hữu LỄ.
Vương Khả nghe Vương Hữu Lễ kể xong, biết được ý Vương Hữu Lễ muốn hắn cứu lấy toàn thể Vương gia, hắn chết vĩ đại, chết quang vinh. Hàng năm về sau sẽ nhớ đốt vàng cho hắn.
Mặt Vương Khả co quắp lại. Có tin ta quất chết ngươi không? Hi sinh ta? Con mẹ nó ngươi bị bệnh à! Ta sợ chết nhất, ngươi không biết sao?
- Vương Khả, ngươi nghe rõ chưa?
Vương Hữu Lễ nói.
Vương Khả.
— ái Nghe rõ con mẹ nhà ngươi!
- Con mẹ nó đừng nhiều lời, nói mục đích của ngươi đi. Lại còn chờ ta? Biết rõ là ta sẽ tới? Ngươi có tính toán gì?
Mặt Vương Khả đen lại nói.
- Ngươi muốn Khương Bính kế thừa hoàng vị Dạ Xoa, cũng không khó!
Vương Hữu Lễ nói.
- Hả?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Không khó sao? Dù ta là hoàng đế của Dạ Xoa hoàng triều nhưng những năm nay đệ tử của Vương gia không hề nghe lời ta. Mệnh lệnh của ta ở Dạ Xoa hoàng triều được chấp nhận một phần mười đã là quá lắm rồi. Vô số chính quyền, nhân quyền đều bị Vương gia nắm giữ, cái này mà đơn giản sao?
Khương Song không tin nói.
- Ngươi đừng nói nhảm, không thấy được ta và Vương Hữu Lễ đang nói chuyện sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Song.
Vương Hữu Lễ muốn nói ra biện pháp, ngươi có thể để cho hắn nói nốt không, lắm miệng cái gì? Tìm cảm giác được tồn tại sao?
Ngươi chỉ trì hoãn thời gian của ta thôi Mặt Khương Song đen lại nhìn về phía Vương Khả. Giờ phút này, cuối cùng Khương Song cũng hiểu, bức chân dung biểu tỷ của Vương Khả kia cũng không phải là hắn vô ý để ở chỗ mình. Mà là hắn cố ý để cho mình nhìn thấy, uy hiếp mình, nếu không nghe lời sẽ ép cưới. Con mẹ nó, còn cho ta xem? Muốn ta buồn nôn chết?
- Vương Hữu Lễ, ngươi nói có cách gì để Vương gia thừa nhận Khương Bính?
Vương Khả mong đợi nói.
- Ngươi, trở thành đại gia chủ của Vương gia! Từ đó, Vương gia nghe lệnh ngươi, thế là được!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Ta thành gia chủ của các ngươi? Ngươi nói đùa cái gì?
- Không phải gia chủ. Gia chủ Vương giả vĩnh viễn chỉ có thể là đại tiểu thư! Ngươi không có tư cách. Đại tiểu thư mất tích, Vương gia hiện tại như rắn mất đầu. Coi như ngươi được tất cả mọi người thừa nhận, cũng chỉ là đại gia chủ mà thôi, trước khi đại tiểu thư trở về thì ngươi thay thế một chút thôi. Sau khi đại tiểu thư trở về, tất cả đều phải nghe theo đại tiểu thư!
Vương Hữu Lễ nói ra.
- Ngươi, ý ngươi là gì? Tại sao ta phải làm gia chủ của các ngươi?
Sao ngươi không làm đi?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hả, thanh danh ngươi lớn, dù sao cái bia này ngươi cũng làm quen rồi. Đại Ma Vương trở về nhất định sẽ tìm ngươi, thêm một thân phận nữa cũng không nhiều! Ta? Ta chưa muốn chết đâu!
Vương Hữu Lễ giải thích.
Mặt Vương Khả đen lại.
- Ngươi không muốn chết, chả nhẽ ta muốn? Mẹ kiếp, Vương gia của ngươi với Vương gia của ta vốn dĩ không liên quan. Đại Ma Vương trở về, cũng không thèm tìm ta! Việc của Vương gia các ngươi, liên quan cái rắm gì tới ta!
- Ngươi cũng họ Vương!
Vương Hữu Lễ nói.
Vương Khả.
- VỊ trí gia chủ, ngươi không làm thì ai dám làm? Ngươi là đại gia chủ thì tất cả sẽ nghe thoe ngươi. Ngươi bảo Vương gia ủng hộ ai làm hoàng đế Dạ Xoa cũng được?
Vương Hữu Lễ nói ra.