Bất Diệt Thần Vương

Chương 1810: Đại Ma Vương




- Đại Nhật Bất Diệt Thần Công? Là loại công pháp gì?

Tây Môn Tĩnh hiếu kỳ nói.

- Không rõ, lúc đầu ta tưởng là Đại Nhật Như Lai Thần Công, đại tiểu thư đặc biệt đi Phật Môn Tàng Kinh các thẩm tra, đáng tiếc là cũng không có. Sau đó có đến Đạo Môn thẩm tra, cũng không có. Có lẽ là tổ tiên Vương gia của ta nghe lầm tên, không phải Đại Nhật Bất Diệt Thần Công!

Vương Hữu Lễ nói.

Vương Khả.

=uu] Tổ tiên Vương gia nhà ngươi không nghe lầm đâu, đúng là Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, đó là của ta, tổ tiên ta truyền lại.

- Theo suy đoán của đại tiểu thư, Đại Ma Vương này từ một ngôi sao khác đi tới, chắc là ở chỗ ngôi sao kia cũng có một Vương gia. Vương gia đó tu luyện là Đại Nhật Bất Diệt Thần Công. Sau đó, Đại Ma Vương không phải là đối thủ của Vương gia kia. Hoặc có lẽ, bị người của Vương gia ở ngôi sao kia đánh, phải chạy trốn tới sao Thần Châu của chúng ta. Hắn tới đây phát hiện cũng có một Vương gia khác, thì đổ hết tức giận lên đầu chúng ta, cũng muốn tìm thử xem Vương gia của chúng ta có liên quan gì tới đám người ở ngôi sao kia hay không. Tìm xem có luyện loại pháp công đó không, đáng tiếc, không có thứ như hắn nghĩ!

Vương Hữu Lễ giải thích.

Vương Khả.

Tài Ý các ngươi là sao, Đại Ma Vương kia là tới từ trái đất? Bị tổ tiên ta đánh phải chạy trối chết, tìm đến ngôi sao này? Sau đó, Vương gia của các ngươi bị tai bay vạ gió?

Tổ tiên ta lợi hại như vậy sao? Đại Nhật Bất Diệt Thần Công của ta mà Đại Ma Vương kai cũng sợ?

- Lịch sử là như vậy. Phật Môn, Đạo Môn, còn có Đại Đế đều tưởng rằng Vương gia của ta bảo về sao Thần Châu. Vương gia ta có thứ đồ làm Đại Ma Vương sợ hãi, tương lai có thể đánh bại Đại Ma Vương, sẽ có tuyệt thế thiên tài xuất hiện từ Vương gia.

Vương gia ta phải gánh vác trách nhiệm cứu vớt bách tính! Cho nên đại tiểu thư ta đi đâu cũng là khách quý!

Vương Hữu Lễ giải thích.

- Người Vương gia có sứ mệnh phải đánh bại Đại Ma Vương? Con mẹ nó, đây không phải Vương gia đi lừa gạt sao?

Vương Khả trợn mắt nối.

- Dù sao thì là như thế, người của Vương gia nhận đãi ngộ của thiên hạ. Sau khi đại tiểu thư mất tích, đám đệ tử phân chia ra, đều muốn tìm lại huy hàng ngày xưa. Đây không phải bị bệnh sao? Bọn họ thật sự coi mình là chúa cứu thế? Đây chẳng phải là đi tìm cái chết?

Vương Hữu Lễ tức giận nói.

- Hả, nếu điều ngươi nói là thật. Ta thấy đám người kai đúng là chán sống!

Vương Khả gật đầu một cái.

- Cho nên, Vương gia không thể lộ diện, thế gia Đúc Kiếm? Cũng không đúc kiếm! Còn muốn đi làm hoàng đế, lo ngại mục tiêu chưa đủ rõ sao? Còn muốn Đại Ma Vương về đây giết lần nữa sao? Đúng là có bệnh!

Vương Hữu Lễ buồn bực nói.

- Ý của ngươi thế nào?

Thần sắc Vương Khả cổ quái hỏi.

Vương Khả cảm thấy có một dự cảm không tốt.

- Ý của ta là. Vương gia của ta cũng giống của ngươi vậy. Vương gia của ngươi, đừng cho là ta không biết, từ khi siêu tiên nữ hoạt động, kiếm tiền vô số. Nhất định bồi dưỡng được vô số cao thủ, thế mà cũng không ngóc đầu lên. Gặp nguy hiểm còn có thể tùy ý đổi tên đổi họ, ai biết các ngươi họ Vương? Nào giống như Vương gia của ta. Mẹ nó, nguyên một đám sợ mình không phải bia ngắm à? Con mẹ nó có bệnh! Vương gia của ta nên học hỏi ngươi nhiều!

Vương Hữu Lễ cảm thán.

Mặt Vương Khả đen lại.

- Ta cảm giác ngươi đang mắng ta!

Mẹ nó, học tập ta? Bây giờ ta chính là bia ngắm, là bia ngắm siêu lớn! Con mẹ nó, ngươi đang châm chọc ta à?

- Ta không mắng ngươi, ta đang khen ngươi. Hi sinh một người, cứu vô số đệ tử Vương gia, thật tốt.

Mặt Vương Khả đen lại.

-.. I Ngươi có tin ta quất chết ngươi hay không?

Thần đô Dạ Xoa! Từ đường Vương gia!

Vương gia Dạ Xoa, một tông gia, chia làm mười hai phần nhỏ. Giờ phút này tông gia không có người, mười hai gia tộc tách đi làm việc.

Lần này, Vương Hữu Lễ đức cao vọng trọng vừa mới trở về, triệu tập đại hội tông tộc, bàn luận vè chuyện phát triển tương lai của Vương gia. Mười hai gia tộc quan trọng đều đã đến đây.

Giờ phút này, một đám ngươi đức cao vọng trọng của Vương gia nhao nhao ngồi xuống.

Vị trí chính ở phía bắc vẫn trống không, đó là vị trí của tông gia đại tiểu thư, không ai dám ngôi. Bên trái là một nam tử khôi ngô mặc áo đỏ, nam tử kia dù đang ngồi nhưng trong tay vẫn nắm chặt một thanh trường kiếm, thần sắc lạnh nhạt không giận không vui. Đám hậu bối ở từ đường nhìn thấy nam tử này, không dấu được vẻ sùng bái cung kính.

- Hữu Kiếm thúc, Hữu Lễ thúc còn chưa tới, chúng ta có nên bắt đầu đại hội tông tộc trước không?

Một đệ tử của Vương gia nhìn về phía nam tử kia cung kính hỏi.

Vương Hữu Kiếm, quốc sư Dạ Xoa, là một chỉ gia chủ có thế lực mạnh nhất trong mười hai gia chủ.

Lúc này Vương Hữu Kiếm mới nhìn về phía một chỗ ngồi khác, đang trống không, đó là chỗ ngồi của Vương Hữu Lễ.

- Vương Hữu Lễ? Đại hội tông tộc lần này chính hắn là người đề nghị tổ chức, làm sao lại không tới? Ngươi có biết không?

Vương Hữu Kiếm trầm giọng nói.

- Trước đó, ta có thấy Hữu Lễ thúc bận rộn chuẩn bị!

- Ta cũng thấy, vì lần đại hội này, Hữu Lễ thúc đã tự mình đi mời từng người, sao lại không tới được?

- Không lẽ Hữu Lễ thúc xảy ra chuyện gì rồi?

- Đây là Dạ Xoa hoàng triều, là địa bàn của Vương gia ta, ai dám ám sát Hữu Lễ thúc?

Lúc đám người kia đang nghi hoặc nói, thì một nam tử mặc áo trắng đi lên phía trước.

- Hữu Kiếm thúc, vừa rồi có mấy người nằm vùng của Vương gia trở về, Hữu Lễ thúc đích thân đi gặp mặt! Lúc đó ta có ở đấy!

Nam tử mặc áo trắng cung kính nói.

- Người nằm vùng của Vương gia?

Đám người ở từ đường kinh ngạc nói.

- Vâng, ta hỏi thân phận của bọn họ, bọn họ không chịu nói. Chỉ có một người trong đám đó tự xưng là đầu thỏ cay, nói là người nằm vùng của Vương gia ở bên ngoài, cửu tử nhất sinh, có tin tình báo quan trọng cần bẩm báo!

Nam tử mặc áo trắng cung kính nói.

- Đầu thỏ cay?

Đám người ở hai bên từ đường kinh ngạc.