- Cái rắm, ngươi muốn thì tự đi mà làm! Con mẹ nó cái chức đại gia chủ đó, ta vô phúc không nhận nổi!
Vương Khả cự tuyệt nói.
Tây Môn Tĩnh, Khương Song, Khương Bính đều giương mắt nhìn hai người họ.
- Các ngươi, đang làm gì đấy? Cái chức đại gia chủ Vương gia ngươi đưa cho Vương Khả, Vương Khả làm được sao? Đơn giản thế sao?
Khương Song trợn mắt nói.
- Đúng vậy, ta nhớ Vương gia có 12 gia chủ tách ra, ngươi chỉ là một trong số đó, bọn họ cũng nghe ngươi à?
Khương Bính cũng trợn mắt nói.
Sắc mặt Vương Hữu Lễ cứng đờ.
- Ta quên mất, làm gia chủ cũng không dễ!
Mặt Vương Khả đen lại.
- Không dễ, vậy nãy giờ ngươi nhét cho ta làm cái gì?
- Đây không phải kỳ vọng, đây là tầm nhìn chiến lược!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Kỳ vọng của ngươi, chiến lược của ngươi, chính là Vương Khả ta gánh họa hộ các ngươi? Ta là bia ngắm thay? Bảo vệ các ngươi?
Mặt Vương Khả đen lại.
- Đây không phải trọng điểm, quan trọng là làm sao để trở thành đại gia chủ Vương gia!
Vương Hữu Lễ nói ra.
- Làm sao để trở thành đại gia chủ?
Khương Bính mong đợi hỏi.
- Kiếm của Vương gia ta năm đó bị hủy bây giờ thành mộ kiếm.
Mộ kiếm từ ngoài vào trong có nhiều cao thủ kiếm đạo canh giữ, có bốn cơ quan quan trọng. Bên trong cơ quan thứ tư, đại tiểu thư có để lại một bức lệnh của gia chủ! Năm đó đại tiểu thư từng bàn giao, ai có thể xông vào đó, lấy được gia chủ lệnh có thể làm gia chủ, như là nhìn thấy đại tiểu thư!
Vương Hữu Lễ giải thích nói, - Bốn cơ quan quan trọng của mộ kiếm?
Vương Khả sững sờ.
- Đúng, xông vào đó, cầm được gia chủ lệnh, ngươi cũng họ Vương. Đến lúc đó ngươi muốn cho ai làm hoàng đế Dạ Xoa, 12 gia chủ đều toàn lực ủng hội!
Vương Hữu Lễ giải thích nói.
- Đi vào thế nào? Có cửa sau không?
Vương Khả hỏi.
- Không có cửa sau, mỗi phần cơ quan đều có cao thủ kiếm đạo của Vương gia canh giữ ngăn cản. Chỉ có đánh bại rồi mới vào sâu bên trong được. Đúng rồi, kiếm đạo của ngươi thế nào?
Vương Hữu Lễ hỏi.
- Cũng được, chúng ta là cao thủ!
Vương Khả gật đầu một cái.
Bên kia Khương Song và Khương Bính trừng mắt nhìn Vương Khả. Ngươi nó láo cái gì đấy? Đến lúc đó cần đến bản lĩnh thực sự, còn có Tây Môn Tĩnh, ngươi gật đầu là ý gì?
- Các ngươi cũng là cao thủ sao?
Sắc mặt Vương Hữu Lễ khó coi.
- Làm sao? Ngươi không tin? Vậy nãy giờ ngươi nói nhiều làm cái rắm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không, ý ta là chắc ngươi mời sư tôn ngươi Trần Thiên Nguyên tới giúp, ít nhất là ba cửa đầu tiên?
Thần sắc Vương Hữu Lễ cổ quái nói.
- Sư tôn ta?
Mặt Vương Khả đen lại.
Sư tôn ta mà đồng ý, ta sớm gọi tới rồi.
- Đúng, sư tôn ngươi Trần Thiên Nguyên. Năm đó xông vào cửa thứ ba thì ngộ đuộc đạo! Ba cửa trước có thể mời người hỗ trợ, còn cửa thứ tư chỉ có thể tự mình xông vào. Cho nên Trần Thiên Nguyên giúp ngươi qua ba cửa ải là được! Ta định như thế đó, sao ngươi không gọi Trần Thiên Nguyên đi cùng?
Vương Hữu Lễ nói.
Vương Khả.
s Ngươi muốn ta nói thế nào? Sư tôn ta không chịu giúp, ta phải làm sao?
Lúc mà trong đại điện bầu không khí đang lúng túng, thì bên ngoài viện truyền đến âm thanh kêu la lớn.
- Vương Hữu Lễ, mọi ngươi đang chờ ngươi, muốn đến chỗ ngươi uống chén trà, sao ngươi lại không cho vào?
Âm thanh lạnh lùng của Vương Hữu Kiếm từ ngoài truyền vào.
Quý phủ Vương Hữu Lễ!
Một đám đệ tử Vương gia xông tới, bao bọc toàn bộ trung tâm đại điện. Ánh mắt nguyên một đám phức tạp nhìn về phía bốn người mặc áo bào màu đen. Đông thời, có một số người nhìn về phía ngươi cảm đầu Vương Hữu Kiếm.
Vương Hữu Lễ đứng ở phía trước, nhìn về phía đám người Vương Hữu Lễ.
- Vương Hữu Lễ, ngươi triệu tập đại hội tông tộc, sao đến cuối cùng ngươi lại không tới? Vừa rồi ta có nghe tiểu bối nói, nhà ngươi có khác tới? Chính là bốn vị này? Giới thiệu một chút đi?
Vương Hữu Kiếm nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
Vương Hữu Lễ sầm mặt lại, nhìn đệ tử Vương gia ở xung quanh, thậm chí còn có ngươi tay nắm chặt chuôi kiếm, thì biết là không ổn rồi.
- Đây là ngươi của Vương gia ta, tạm thời không thể lộ diện!
Vương Hữu Lễ cau mày nói.
Người của Vương gia? Ngươi muốn nói Vương Khả của Thập Vạn Đại Sơn? Hắn không được tính là người của Vương gia!
Vương Hữu Kiếm lắc đầu.
Vương Khả bên trong áo choàng đen biến sắc, hắn biết ta là ai?
Chuyến này đi, bại lộ rồi sao?
- Ai nói ta không phải người của Vương gia? Ta không phải là của Vương gia các ngươi, ta là người họ Vương khác?
Vương Khả lập tức xốc mũ lên, trợn mắt nói.
- Quả nhiên là ngươi!
Vương Hữu Kiếm trừng mắt.
Lập tức đệ tử Vương gia ở bốn phía, tất cả đều lạnh lùng nhìn về phía 3 người còn lại. Đồng thời còn có một số người rút trường kiếm ra.
- Làm gì? Các ngươi còn muốn huyết tẩy quý phủ của ta sao?
Vương Hữu Lễ cả giận trừng mắt nói.
- Thu kiếm lại, đây là đâu, không biết sao?
- Hỗn láo, ai cho các ngươi rút kiếm?
- Dám rút kiếm ở đây, muốn người trong thiên hạ cười vào mặt Vương gia à?
Lập tức một số đại gia chủ đứng ra ngăn cản.
Mà Vương Hữu Kiếm lại nhìn chằm chằm vào ba người còn lại.
- Được rồi, các ngươi cũng không cần che giấu nữa, hành tung của chúng ta đã bị bán rẻ! Còn trốn cái gì?
Vương Khả trừng mắt buồn bực nói.
Ba người mặc áo đen trầm mặc một lúc, chậm rãi xốc mũ của mình lên.
- Khương Song? Quả nhiên là ngươi!
Vương Hữu Kiếm trừng mắt.
- Đó là Khương Song?
- Khương Song, sao lại biến thành người gia? Bị phế bỏ tu vi?
Đáng đời!
- Khương Song, ngươi còn dám trở về?
Lập tức một đám đệ tử Vương gia rút trường kiếm ra.
Mặt Khương Song biến sắc, kinh hoàng nhìn về phía Vương Khả.
Không biết nên làm như thế nào.
Khương Bính và Tây Môn Tĩnh bảo về Khương Song ở phía sau.
- Làm gì? Làm gì? Các ngươi muốn làm gì? Vương Hữu Lễ, đám người Vương gia các ngươi là nghịch tặc sao? Nhìn thấy hoàng đế Dạ Xoa lại rút trường kiếm, làm cái gì đấy? Muốn tạo phản à, bị người trong thiên hạ thóa mạ sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Vương Hữu Lễ.
Vương Khả nhìn như chất vấn Vương Hữu Lễ nhưng lại là chửi chó mắng mèo, mắng những tên khác.
- Hừ, hoàng đế Dạ Xoa? Dạ Xoa hoàng triều là hoàng triều chính đạo, không phải hoàng triều ma đạo. Khương Song phản bội chính đạo, nhập ma đạo. Hắn không còn là hoàng đế của Dạ Xoa nữa! Người người tru diệt!