Bất Diệt Thần Vương

Chương 1804: Việc hỉ




Vương Khả trịnh trọng nói.

- Phúc mẹ nhà ngươi, các ngươi hại ta còn chưa đủ thảm sao?

Đền tội? Để cho ta cưới nàng ta, ta thà đi chết còn hơn!

Khương Song dữ tợn quát.

- Nhưng mà lần này ngươi phạm sai lầm lớn, nhập ma đạo, ngỗ nghịch Thiện hoàng, còn muốn giết đệ. Tội lớn như vậy dù sao cũng cần một công đức để chuộc tội. Có hỉ là tốt rồi, ta không nghĩ ra cách khác!

Vương Khả nhìn về phía Khương Song nói.

Khương Song dữ tợn nhìn Vương Khả hầm hừ một lúc.

- Hừ, hai ngươi hôm nay tới là muốn ta giúp A Bính tiếp quản giang sơn hoàng triệu Dạ Xoa, để ta hạ chỉ cho A Bính nắm quyền sao? Nói nhiều như vậy làm gì?

Khương Song trừng mắt quát.

- Ta không lòng vòng, biểu tỷ ta thật lòng coi trọng ngươi!

Vương Khả nói ra.

- Ngươi đi chết đi!

Khương Song đứng dậy muốn nhào về phía Vương Khả.

Nhưng mà vừa đứng lên đã hết sức lực ngã trở về.

- Ngươi nghĩ đi, bây giờ không phản kháng được. Hay là ngươi nghe ta, biểu tỷ ta cũng rất tốt!

Vương Khả khuyên nhủ.

Khương Song tuyệt vọng.

- Cái rắm! ta thà rằng giúp A Bính đăng cơ cũng không đồng ý hôn sự này!

- Hả?

Khương Bính trừng mắt kinh ngạc nhìn Vương Khả.

Thành công rồi sao? Thuyết phục được nhị ca rồi?

- Nhị thái tử, ngươi nói là toàn lực phối hợp giúp A Bính đăng cơ?

Vương Khả nhìn về phía Khương Song nói.

Khương Song trừng mắt nhìn Vương Khả, trong lòng tức giận đồng thời cũng hiểu ra. Mình bị Vương Khả gài bẫy, nhưng lời nói ra khỏi miệng, Khương Song cũng không phản bác nữa, chỉ là nghiêng đầu đi.

- Vậy xem như là nhị thái tử đồng ý rồi nhé! Nhưng mà nhị thái tử không cần phải nổi giận như vậy. Đây là kết quả tốt nhất, ngươi nghĩ xem, ngươi phạm sai lầm lớn như vậy Thiện Hoàng vẫn cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội. Ngươi ở Ma Đạo Nhất, nếu như phạm tội mưu phản ai cho ngươi cơ hội đây? Đại ca ngươi Khương Đệ Nhất sao? Hơn nữa ngươi đã quên vì ai mà bây giờ ngươi thảm như vậy, chính là Khương Đệ Nhất!

Vương Khả khuyên nhủ.

- Khương Đệ Nhất vì sao phải hại ta?

Khương Song vẫn không cam lòng nói.

- Ngươi nghĩ xem, lúc trước thông tin lấy máu tim của A Bính để mở kết giới là ai nói cho ngươi biết? Là Khương Đệ Nhất! Hắn biết cách này sao không tự thực hiện, mà nói cho ngươi, để ngươi mắc câu?

Vương Khả khuyên nhủ.

Khương Song sầm mặt lại, rơi vào trầm tư.

- Đương nhiên, chuyện của huynh đệ các ngươi, ta không muốn châm ngòi, tự ngươi nghĩ đi!

Vương Khả nói.

Khương Song liếc nhìn Vương Khả rồi tiếp tục trầm tư.

- Hơn nữa ta vừa mới tìm hiểu được, ngươi ở Dạ Xoa hoàng triều cũng chỉ là hoàng thượng bù nhìn. Bỏ đi Dạ Xoa hoàng triều cũng chẳng tổn thất nhiều, không phải sao?

Vương Khả khuyên.

- Vì các ngươi nên ta mới thành như vậy, đây mà không phải tổn thất lớn sao?

Khương Song quát.

- Ngươi thành thế này cũng không phải do chúng ta, là Khương Đệ Nhất hại ngươi, là ngươi gieo gió gặt bão, là Thiện Hoàng muốn thử thách huynh đệ các ngươi, đừng chụp mũ linh tỉnh cho ta!

Vương Khắt rợn mắt nói.

- Hừi Khương Song hừ lạnh một tiếng.

- Mất đi Dạ Xoa hoàng triều cũng không tổn thất quá lớn. Vốn dĩ chỉ là bù nhìn, bây giờ được tự do rồi. Về chuyện ngươi bị mất tu vi, trở thành một lão già người khác thì tuyệt vọng, nhưng ngươi là nhị thái tử của Đại Thiện. Phế công trọng tu cũng không mất nhiều năm. Ngươi có thể sẽ lấy lại được tu vi, nhanh thì 18 năm sau ngươi lại là một anh hùng hảo hán!

Vương Khả nói.

- Vương Khả, sao ta cảm giác như bị chặt đầu trước rồi mới an ủi nhỉ!

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Ngươi đừng nói nhảm!

Vương Khả trừng mắt nhìn Khương Bính quát.

- Phế công trùng tu? Ngươi cho rằng dễ dàng sao?

Khương Song có vẻ bị thuyết phục, nhưng vẫn kiên cường nói.

- Cái này có gì là khó? Ta cũng phê công trùng tu, còn có sư tôn của ta. Hắn phế công nhiều lần nhưng bây giờ vẫn là Chiến Thần của Chiến Thần Điện đấy sao? A Song à, làm người thì phải nhìn về phía trước, tương lai tốt đẹp đang chờ ngươi!

Vương Khả khuyên nhủ.

Khương Song đen mặt nhìn về phía Vương Khả.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, vừa rồi chính ngươi đồng ý giúp A Bính. Ngươi không được đổi ý! Đương nhiên nếu ngươi đổi ý thì cũng được thôi.

Vương Khả nói.

- Tại sao?

Khương Bính hiếu kỳ hôi.

Khương Song cũng nghỉ ngở nhìn Vương Khả.

- Đúng, các ngươi không biết biểu tỷ ta đã gặp bao nhiêu ngươi cũng không hài lòng. Nàng thích người đàn ông mạnh mẽ hơn mình, nhưng những người đó thì lại không thích biểu tỷ ta. Mãi mới chờ đến lúc nhị thái tử về bên này, đại biểu tỷ ta cũng có kết cục tốt rồi. Ta không vui vẻ sao được?

Vương Khả giải thích.

Khương Bính.

=uai Mặt Khương Song càng ngày càng đen lại nhìn Vương Khả nói.

- Ngươi đừng có mơ! Khương Song ta nói ra thì không thay đổi!

Mẹ nó, cưới biểu tỷ ngươi? Ngươi đi chết đi!

- Vậy được, ngươi đồng ý rồi thì nghỉ ngơi 2 ngày. Ta với A Bính đi gặp hoàng thượng một chuyến. Hai ngày nữa chúng ta xuất phát, tới Dạ Xoa hoàng triều!

Vương Khả nói ra.

- HừI Khương Song hừ lạnh một tiếng.

Vương Khả và Khương Bính thông báo với Khương Song xong thì vội vã rời đi.

Thiện Thần Đô, đại lao hình bội!

Vương Khả và Khương Bính thuyết phục Khương Song xong thì hài lòng rời đi. Trước lúc đi còn để lại chân dung biểu tỷ của Vương Khả ở đại lao.

Khương Song duỗi duỗi tay, muốn bảo hai người mang chân dung đi đừng để lại đây làm hắn thấy buồn nôn. Nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.

Khương Song cuộn bức chân dung lại tránh bản thân nhìn thấy nó lại càng thêm buồn bực.

Một ngày sau, vào lúc Khương Song đang thử tu luyện lại từ đầu.

Bỗng nhiên một người mặc áo bào đen đến bên ngoài đại lao.

- Nhị thái tử! Ngươi có biết lệnh bài này không?

Người mặ áo bào đen thấp giọng nói.

Khương Song ngẩng đầu, nhìn lệnh bài trên tay người mặc áo bào đen.

- Lệnh bài của đại ca ta?

Con ngươi Khương Song đột nhiên co rút lại.

- Đúng, Khương Đệ Nhất biết Vương Khả và Khương Bính muốn cầu cạnh ngươi, mời ngươi tới Dạ Xoa hoàng triều trợ giúp Khương Bính đăng cơ, có đúng không?

Người mặc áo bào đen nói.

Khương Song híp mắt nhìn về phía người mặc áo bào đen.

- Đây là hình bộ đại lao, sao ngươi lại trà trộn vào được? Những tên canh ngục xung quanh đã rời đi, thân phận ngươi đúng là không nhỏ?